Trợ lý Khúc vừa đi chưa bao lâu, cửa phòng bệnh liền bị gõ vang hai tiếng.
Phòng bệnh của Quách Thiên Thành không tiếp khách, bất kỳ ai vào thăm đều bị cản bên ngoài. Bất quá, nếu đối tượng tới là Nhậm Tuân thì lại khác.
“Quách Thiên Thành, tôi tới thăm cậu đây.”
Quách Thiên Thành vứt ipad sang một bên, kéo chăn đắp lên tới sống mũi, tận lực giả chết.
Quách Thiên Thành mặc quần áo bệnh nhân hiển lộ vài phần tái nhợt suy yếu, không biết có phải vì cảm động hay không mà nhìn tới đây, tim Nhậm Tuân mạnh mẽ nảy lên một cái. Cậu ngồi xuống bên giường, nhất thời không biết nên làm gì.
“Cậu… chẳng phải nói cậu nghỉ ngơi vài ngày bên kia, đừng vội lộ diện rồi hay sao?” Quách Thiên Thành mở mắt, nhướng mày hỏi.
“Tôi là vì lo cho cậu mà.” Nhậm Tuân buộc miệng.
“Thật không?”
Một câu ấy triệt để làm Quách Thiên Thành bùi ngùi ngậm miệng. Hắn cảm thấy trái tim mình có chút mềm nhũn như bùn, còn Nhậm Tuân cũng vì lời nói chưa kịp suy nghĩ ấy mà hối hận không thôi.
Thừa nhận mình quan tâm người yêu cũ là chuyện tương đối xấu hổ, hơn nữa cậu sợ Quách Thiên Thành sẽ đắc ý mà khinh thường cậu. Hôn cậu có một cái mà lòng dạ cậu đã không an phận, hắn hẳn là sẽ nghĩ như vậy đi?
Năm đó là cậu hèn mọn buông tay trước, Quách Thiên Thành tâm cao khí ngạo như vậy, không lý nào vẫn một mực nhớ thương cậu cho tới bây giờ. Nhưng Nhậm Tuân không cân nhắc được nhiều như vậy, bởi vì nụ hôn lẫn cái cách mà Quách Thiên Thành hy sinh bản thân để che chở cậu kia, nếu không hỏi cho rõ ràng thì cả đời này cậu sẽ canh cánh mãi trong lòng.
Dẫu biết câu trả lời có thể làm mình tổn thương nhưng Nhậm Tuân vẫn muốn biết, rốt cuộc Quách Thiên Thành còn chút tình cảm nào với cậu hay không.
Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi nói thật, Thiên Thành, tôi vốn không nghĩ vì tôi mà cậu có thể làm đến mức ấy. Bất quá nụ hôn ở dưới nước kia làm tôi luôn tự hỏi, Thiên Thành, cậu đến tột cùng là dùng thái độ gì để đối xử với tôi vậy?”
Quách Thiên Thành chớp mắt: “Cái gì mà thái độ chứ, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận ư, cậu đóng phim cùng tôi, còn tôi thì giúp cậu bày mưu tính kế.”
“Chỉ như vậy thôi?” Nhậm Tuân cười khổ: “Còn nụ hôn kia, đừng nói là cậu không cố ý.”
Nhậm Tuân càng nói càng thấy bản thân thật khó coi, rốt cuộc là cậu muốn chứng minh cái gì đây? Quách Thiên Thành đã muốn không thừa nhận, hắn cách một lớp màn mỏng mà trêu chọc cậu, trả đũa cậu, làm cậu rung động sau đó cái gì cũng phủi bỏ, vậy mà cậu còn muốn truy lùng đáp án viển vông kia.
Quách Thiên Thành trả lời thực bình tĩnh, xen lẫn cợt nhả: “Cậu có phải rất muốn nghe tôi thừa nhận cái gì đó hay không? Có phải cậu nghĩ tôi vẫn còn thích cậu?”
Da mặt Nhậm Tuân hơi bỏng rát giống như bị ai đó giáng cho một cú tát, đây hẳn là hổ thẹn khi tiếng lòng bị vạch trần.
Cậu thấy hối hận rồi, hối hận vì sao lúc nãy kích động chạy đến đây để hứng chịu nhục nhã.
Nhậm Tuân đứng dậy, thân thể hơi lảo đảo, song đầu óc rất thanh tỉnh: “Tôi không dám nghĩ như thế. Tôi cũng rất hy vọng cậu không nghĩ như thế. Nhưng mà Quách thiếu, tôi là một con người dễ nghĩ nhiều, vậy nên lần tới cậu đừng làm ra những hành động quá mức thân mật với tôi, trêu chọc tôi như vậy là đủ rồi.”
“Dù sao chuyện lần này đều nhờ cậu chiếu cố, tôi sẽ tận lực hoàn thành tốt vai diễn kia để trả ơn cậu. Cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Trong một khắc đó, Nhậm Tuân quả thật muốn xông ra khỏi cửa, rời khỏi căn phòng có sự tồn tại của Quách Thiên Thành ngay lập tức.
“Đứng lại!” Quách Thiên Thành gần như rống lên, thân thể Nhậm Tuân chợt khựng lại.
Mắt hắn phát đỏ: “Ai mẹ nó trêu chọc cậu? Tôi chỉ hỏi có một câu, cậu không dám thành thật trả lời lại còn quay sang tố cáo tôi trêu đùa cậu. Nhậm Tuân, tôi rất bội phục sự cứng đầu của cậu. Nếu hôm đó tôi không giả chết đuối thì sẽ vĩnh viễn không thấy được một tia dao động trong mắt cậu. Cmn Nhậm Tuân, cậu là đồ hèn!”
Hắn không biết mình thiếu nợ người này cái gì, năm đó rõ ràng là người này buông tay hắn trước, đá hắn trước, làm hắn tổn thương ê chề. Vậy mà hiện giờ gặp lại hắn không những không trừng trị được cậu, mà trái tim lại càng ân ẩn đau hơn.
Quách Thiên Thành rất hận cảm giác này, chỉ cần thứ gì liên quan đến Nhậm Tuân là hắn lại không ngại thỏa hiệp, không ngại lùi rồi lại lùi, giống như đem trái tim mình phơi ra đó mặc cậu định đoạt. Là một thiên chi kiêu tử, Quách Thiên Thành rất ghét cảm giác ấy, ghét đến điên lên được.
Cậu khiến hắn triệt để hiểu ra thế nào là cậu không được, muốn không xong.
Quách Thiên Thành ba bước thành hai tiến lên ôm cậu vào lòng, cái gì cũng không nói nổi nữa, vòng tay vẫy hãm chặt chẽ, chỉ có thể vùi mặt vào sâu trong hõm vai cậu mà hít thở từng hơi nặng nhọc.
Vành mắt Nhậm Tuân nóng lên, cậu hoảng hốt và run rẩy, thái độ này của hắn… chính là thừa nhận rồi đi?
Quách Thiên Thành còn thích cậu, phải không?
“Nhậm Tuân, cậu thật đáng ghét, tôi ghét cậu chết đi được, dù là năm năm trước hay là bây giờ đều thật sự rất đáng ghét.”
Giọng Quách Thiên Thành phảng phất chút ấm ức kể khổ, lại như đang moi móc ruột gan ra mà phơi bày. Hắn khịt khịt mũi, bất đắc dĩ than: “Nhưng vì sao tôi lại không thể quên được cậu vậy chứ?”