Đối với họ Quách, Nhậm Tuân nghe thấy cũng không còn nhạy cảm như xưa, trên đời có thiếu gì người họ Quách, trong showbiz càng không hiếm lạ, chắc gì đây là cái người mà cậu biết.
Tuy nhiên cách nói chuyện của quản lý vẫn làm cậu tò mò, Nhậm Tuân không nhịn được hỏi: “Vì sao lại làm vậy?”
“Ảnh đế này xuất đạo ở quốc tế, từng đứng chung màn ảnh với nhiều diễn viên Hollywood tầm cỡ, vai lớn đến vai nhỏ đều thử qua. Muốn tài lực có tài lực, muốn năng lực cũng có nốt, tiền đồ vô lượng. Tôi nghe nói công ty chúng ta sắp bị Quách Gia sáp nhập về dưới tay luôn rồi.”
Nói xong quản lý nhìn cậu với ánh mắt khinh thường: “Chuyện này chấn động cả showbiz luôn đấy, cậu đúng là không biết nắm bắt thông tin, không bạo nổi cũng đáng lắm!”
“...” Nhậm Tuân trong lòng buồn bực, song, không cãi được.
Cậu từng được xem là một trong số những minh tinh lưu lượng, nhưng đó cũng chỉ là câu chuyện của hai năm trước. Khi đó cậu mới xuất đạo, một vài vai diễn tâm huyết khiến cậu trở nên nổi bật trong mắt người hâm mộ. Tuy nhiên cậu không có chỗ chống lưng, nhiệt chẳng giữ được lâu, mà trong cái giới này không có người chống lưng thì còn đòi trở mình kiểu gì đây? Do vậy lực bất tòng tâm, cậu chỉ đi đến đó rồi đành nhìn mình tắt ngúm giữa showbiz đầy hào quang mà thôi.
Thiếu cậu, bầu trời ấy vẫn có muôn vàn vì sao tranh nhau tỏa sáng.
Ai thán một hồi, Nhậm Tuân thấy cứ tiếp tục tiêu cực như vậy không phải là chuyện tốt, cậu bèn đi tìm chỗ ít người để hóng gió. Bên sân khấu chính vẫn đang làm thủ tục chụp ảnh và ký tên của các minh tinh. Cậu nghe tất cả mọi người bỗng nhiên bàn tán lớn giọng, tiếng ồn ào bởi vì sự xuất hiện của một người có thân phận đặc biệt mà trỗi dậy như sóng triều.
Đèn flash cũng nháy mạnh hơn trước, hận không thể chụp từng cọng lông tơ trên người nam nhân anh tuấn phi phàm kia.
Quách Thiên Thành đón lấy tất cả hào quang dành cho mình mà đi vào. Tư thái đỉnh đạc hơn người, sự hiện diện ấy của anh lập tức lấn át đi một rừng minh tinh tại nơi đây, khiến tất cả mọi người không thể kìm được mà nức lời khen ngợi.
Sự kiện hôm nay nói là tổ chức cho anh cũng không sai, bởi lẽ đa số nhãn hàng lớn tài trợ sự kiện đều công bố do anh nắm đại ngôn, trở thành gương mặt đại diện cho nhãn hàng thời gian tới, mở ra kỷ lục nam diễn viên không hoạt động trong nước nhưng vẫn có màn chào sân cực kỳ phô trương và uy mãnh.
“Xin chào mọi người.”
Ngay khi âm thanh ấy vang lên, dẫu biết lời đó không phải dành cho riêng cậu mà cậu vẫn cảm nhận được trái tim run rẩy từng cơn, co thắt đau điếng. Cảm giác đau đớn và khẩn trương ấy nhắc nhở cậu rằng người mà cậu ngày nhớ đêm mong, cũng là người mà cậu không dám đối diện nhất đã trở về rồi!
“Bao lâu rồi nhỉ? Năm năm rồi…”
Thế nhưng cậu khẩn trương để làm cái gì chứ, nực cười, Quách Thiên Thành chắc gì đã nhớ cậu, nếu nhớ cậu thì ấn tượng lớn nhất hẳn là coi cậu như một kẻ phụ tình, một tấm gương phản chiếu thời niên thiếu vừa ngây ngô vừa thất bại của anh… Thậm chí anh ghét cậu lắm không chừng.
Đêm ấy nói ra những lời khốn nạn như vậy, chính Nhậm Tuân còn muốn cho mình một bạt tai huống chi là Quách Thiên Thành.
Nghĩ vậy, Nhậm Tuân lập tức biến mình thành u hồn, buồn bã lựa một góc vắng người lủi mất cho xong.
Thủ tục thảm đỏ kéo dài hơn nửa tiếng sau mới bắt đầu nhập tiệc, hội trường rộng lớn toàn người là người, thân phận của những người bên trong cao quý không gì sánh được, cũng có người thấp kém đợi chờ một lần để mắt của kim chủ mà đổi đời.
Tiệc khai, Quách Thiên Thành thân phận cao quý cho nên được không ít người lôi kéo nịnh bợ, trong đó có mấy vị giám đốc sản xuất, đạo diễn, nhà thiết kế, ảnh đế ảnh hậu,... xung quanh Quách Thiên Thành bán kính một mét toàn bộ sàn nhà gần như bị giẫm nát, đủ để thấy anh được chào đón nồng nhiệt thế nào.
Đại thiếu gia tập đoàn thông tấn Cảnh Khuyên, cái danh này đủ cho anh mặt mũi, cũng là một tấm kim bài giúp anh ngồi trên vạn người.
Quách Thiên Thành đảo mắt một vòng quanh hội trường như muốn tìm kiếm gì đó, đang lúc hụt hẫng đột nhiên bị mấy vị trưởng bối ung dung đi đến, bắt chuyện: “Trăm nghe không bằng một thấy, Quách thiếu mới về nước mà phong thái rầm rộ như vậy, không biết trong năm này có dự định gì hay chưa a?”
Quách Thiên Thành giơ ly rượu cụng lại cùng mấy người, phong thái lịch thiệp trong từng cái giơ tay nhấc chân.
Vẫn là trợ lý nhanh nhẹn nhất, sợ Quách Thiên Thành không biết gã là ai bèn nhắc nhở: “Người hỏi là giám đốc Phạm, bằng hữu của chủ tịch, được coi là nhà đầu tư mát tay khi bất kỳ bộ phim nào được lão rót vốn đều cháy vé ngay sau khi công chiếu.”
Quách Thiên Thành gật đầu. Nhìn được lão muốn lôi kéo mình, anh đáp: “Phạm tổng quá lời rồi, chân ướt chân ráo mới về nước tôi vẫn là nên bế quan học hỏi một thời gian. Năm sau ra mắt dự án còn chưa muộn.”
“Ôi chao, người trẻ tuổi mà kiên nhẫn biết lấy lùi làm tiến như cậu thật sự hiếm thấy. Tôi biết tài nguyên trong tay Cảnh Khuyên nhiều vô kể, sẽ không thiếu cho cậu một vai diễn gây tiếng vang. Nhưng tôi và chỗ cha cậu có quen biết, xem như là bậc cha chú chiếu cố cậu, nếu có ý định dấn thân vào mảng điện ảnh thì dưới tay tôi còn hai dự án lớn lúc nào cũng đợi cậu.” Phạm tổng cười hàm hậu, rõ ràng là muốn lôi kéo người để ké nhiệt nhưng lại làm ra vẻ như ban ân huệ.
Trong lúc nói chuyện, Quách Thiên Thành chú ý tới bên cạnh lão còn có một người mi thanh mục tú cứ nép sau lưng, đây dường như cũng là một minh tinh nổi tiếng vì anh cảm thấy gương mặt này có chút quen. Bất quá nhìn cậu ta đứng chung một chỗ với Phạm tổng rất giống cha con, không phải là con lão thật chứ?
Tống Tinh Anh thấy Quách Thiên Thành chú ý mình thì tim bất giác đập mạnh ngượng ngùng, vô thức chen lên trên Phạm tổng một chút phô nhan sắc. Phạm tổng liếc nhìn cậu ta đầy bực bội, thầm chửi đồ *** ****, đã là người của tôi mà thấy Quách Thiên Thành thì thiếu điều muốn dâng mông lên. Có điều trước mặt nhiều người lão không tiện phát tác.
“Cậu là con trai Phạm tổng à?”
“Phụt!”
Không riêng gì Phạm tổng và Tống Tinh Anh tái mặt, ngay cả mấy lão già bên cạnh biết chuyện cũng không khỏi ngượng thay.
Phạm tổng lập tức cười phá lên xua tan xấu hổ: “Đây là Tống Tinh Anh, một minh tinh có thực lực mà tôi rất xem trọng. Lần này trong hai bộ điện ảnh đều có mặt cậu ấy. Nếu Quách thiếu đồng ý hợp tác thì hai người có thể gọi nhau sớm bằng một tiếng ‘đồng nghiệp’ đó.”
Quách Thiên Thành cười lạnh trong bụng, nói cho vuông thì là gà nhà ông chứ gì, cũng thật có ý tứ, muốn mượn tôi làm bàn đạp cho người này? Anh vừa về nước, Quách gia làm công tác truyền thông rầm rộ cho anh như vậy cũng chẳng phải để các người chiếm tiện nghi trước, đừng có mơ!
Ngoài mặt Quách Thiên Thành vẫn lá lật lá trái, cười nhạt, thuận mồm vỗ mông ngựa: “Tôi thấy Tống minh tinh rất quen mắt, hầu như mọi tạp chí đều có ảnh cậu, tôi hồi còn ở nước ngoài cũng không ít lần thấy qua.”
“Cảm ơn Quách thiếu…” Tống Tinh Anh mừng ra mặt, trong lòng vô cùng khẩn trương. Trong lúc bọn họ đang khách sáo trò chuyện thì bỗng có âm thanh thủy tinh vỡ vang lên. Trong không khí nhất thời sực nức mùi rượu ngọt khiến tất cả đều quay đầu nhìn.
Tống Tinh Anh vừa vặn quay sang nhìn thấy cảnh Nhậm Tuân bị phục vụ đổ một thân rượu trên người thì không khỏi chán ghét càm ràm: “Quả thực là vụng về, trên đời liệu có diễn viên nào như cậu ta không? Làm gì cũng khiến người ta chán ghét.”
“Dù gì cũng là diễn viên lưu lượng một thời, đến chút tiền đồ còn không có.”
Con ngươi Quách Thiên Thành có chút co rút khi nhìn thấy khuôn mặt rất đỗi quen thuộc đang ở ngay dưới mí mắt anh. Ở bên đó phục vụ đang ra sức xin lỗi Nhậm Tuân, bất quá bộ lễ phục của cậu là màu trắng thuần, chỉ cần chút rượu đỏ nhuốm lên chẳng phải bỏ đi luôn hay sao? Vậy mà Nhậm Tuân không tỏ thái độ cáu gắt gì, bình tĩnh chặn bàn tay chùi loạn trên người mình của phục vụ lại, còn an ủi nói cái gì đó đại khái ‘tôi không sao’.
Suốt quá trình cậu mắc sự cố, bên cạnh không có lấy trợ lý giúp đỡ hay bè bạn, hoàn toàn là tự sinh tự diệt.
Sự việc ấy cộng thêm những lời chán ghét mà Tống Tinh Anh vừa nói, người có mắt vừa nhìn là hiểu cậu bị người ta cô lập, khi dễ.
Quách Thiên Thành nhìn cảnh này không khỏi cảm thấy một luồng điện hả hê ác ý chạy dọc cơ thể, đây có được xem là báo ứng của cậu hay không đây Nhậm Tuân?
Nếu lần này anh không thuận tay đâm cậu thêm một nhát, anh thề không mang họ Quách nữa. Quách Thiên Thành đột nhiên phá vỡ không khí, hướng về phía Tống Tinh Anh ngây ngô hỏi: “Cậu ta là ai vậy, khuôn mặt này dường như tôi chưa từng thấy qua trong showbiz.”