Nghĩ là làm, Nhậm Tuân liền đáp chỉ một chữ: “Thương.”
Quách Thiên Thành cũng phì cười che đi lúng túng, tiếp tục cõng cậu đi ra ngoài. Trái tim điên cuồng đập loạn trong ngực.
Hai người Quách Thiên Thành và Nhậm Tuân đều đồng thời giữ yên lặng về chuyện hôm đó, Quách Thiên Thành không vội vạch mặt Điềm Tranh vì anh muốn nhìn xem cậu ta sẽ còn thủ đoạn đến mức nào. Trong lúc niềm tin của anh dành cho Điềm Tranh đã dần muốn cạn kiệt thì cậu ta còn không biết điều, bắt đầu rục rịch châm dầu vào lửa ly gián.
Sau chuyến đi đảo trở về, Điềm Tranh luôn lo lắng Quách Thiên Thành sẽ biết được chuyện gì đó, dù sao đêm ấy chỉ có hai bọn họ trong rừng, nhỡ Nhậm Tuân kia hé miệng thì kế hoạch của cậu ta khả năng cao sẽ bị bại lộ.
Đáng mừng là Quách Thiên Thành không đề cập gì với cậu ta cả, tuy nhiên thái độ của Quách Thiên Thành đối với Nhậm Tuân kia càng ngày càng gần gũi, còn đối với cậu ta thì có phần bài xích, ít nhiều làm cậu ta thấp thỏm bất an.
Điềm Tranh không chịu yên phận, mon men hành động.
Ngày hôm ấy là tiết sinh hoạt lớp, giáo viên còn chưa vào thì Điềm Tranh bất ngờ đứng giữa lớp công khai ‘vạch trần’ âm mưu thâm độc xấu xa của Nhậm Tuân. Bao nhiêu nước bẩn đều đổ lên đầu cậu, ngậm máu phun người trơn tru như đã luyện tập từ trước.
Bọn trẻ trong lớp cũng thật quá dễ dắt mũi, cậu ta nói tới đâu thì tin răm rắp tới đó.
Nhìn cái độ hùa nhau làm loạn của cả lớp là dễ dàng biết Điềm Tranh đã có đánh tiếng trước để kêu gọi đồng minh trợ lực.
Nhậm Tuân chưa tốn hết hai giây đi từ ngỡ ngàng đến nhếch môi khinh bỉ. Cậu cảm thấy nếu ngày đó mình không kể cho Quách Thiên Thành nghe đầu đuôi thì đến bây giờ bị đổ oan, cậu có mười cái miệng cũng thanh minh không nổi.
Mà nhẫn nhịn và tu dưỡng của cậu đến nay đã dùng đủ rồi!
“Tính cách tôi rộng lượng từ trước tới giờ, cũng không có rảnh mà đi bắt nạt một học sinh mới. Nhưng cậu ta nhiều lần làm chuyện thiếu đạo đức nên tôi không thể không nói. Quách Thiên Thành có thể không truy cứu cậu, còn tôi tuyệt không bỏ qua.”
Điềm Tranh nói êm như hát, vừa thể hiện bản thân rộng lượng vừa lên án Nhậm Tuân xấu xa không bằng heo chó.
Nhậm Tuân thừa nhận mình không có ấu trĩ như cậu ta. Trong chuyện này quan trọng là Quách Thiên Thành tin ai, kế hoạch của Điềm Tranh cũng thật cao siêu, nhưng xin lỗi nha, Quách Thiên Thành tin cậu hơn.
Cậu từ tốn mở miệng với thái độ của kẻ thắng cuộc, điềm tĩnh như nước, hệt như một nhân vật đối lập với bức tranh náo nhiệt kia: “Tao không sai thì đừng có ép tao phải sai.”
Điềm Tranh khá hoảng hốt vì Nhậm Tuân nói chuyện kiểu hung ác như thế, cậu ta khẽ nuốt nước bọt.
Quách Thiên Thành vẫn tỏ không quan tâm mọi thứ, thái độ đó gần giống như ‘ngầm cho phép’ cậu ta làm loạn. Dựa vào Quách Thiên Thành chống lưng nên Điềm Tranh cũng chẳng sợ ai, ưỡn ngực lên mặt dạy dỗ: “Mày không sai? Có ai làm chứng cho mày không? Hừ, một kẻ tiểu nhân thủ đoạn như mày trước mắt cun cút lấy lòng cậu ấy, sau lưng cấu kết người khác hại cậu ấy mất nửa cái mạng. Nếu không vì mày thì Thiên Thành nhất định đã đạt giải cao hơn, kẻ không biết xấu hổ như mày vì sao còn sống thanh thản như vậy được nhỉ?”
Nhậm Tuân nhịn rồi lại nhịn, đột nhiên nghe thấy Điềm Tranh kéo tên Quách Thiên Thành vào làm bia đỡ đạn, máu nóng tức giận một hơi xông lên não.
Điềm Tranh chưa kịp ú ớ đã thấy Nhậm Tuân nhảy lên bàn phóng về phía cậu ta, một cú đấm như trời giáng rơi vào bản mặt hoa dung mỹ mạo.
Điềm Tranh ôm mặt còn chưa kịp phản ứng: “Mày…”
“Tao không thủ đoạn bằng mày. Chuẩn bị sám hối đi.”
Nói đoạn, Nhậm Tuân lại tức giận đấm vào bản mặt chọc người phẫn nộ kia vài cú. Cậu giận đến mức điên lên, có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi sống dậy cậu mất đi sự kiềm chế, mà một khi đã vung tay thì không còn cách nào thu lại nữa.
Thoáng chốc, mặt của Điềm Tranh đã bầm dập, đứng trước công kích của một tên xuất thân từ lớp cá biệt như Nhậm Tuân thì cậu ta chẳng thể trụ được bao lâu. Mà Nhậm Tuân ra tay quá nhanh làm cả lớp không kịp can ngăn, lúc Quách Thiên Thành xông lên tách hai người ra thì Điềm Tranh đã đầm đìa máu tươi trào ra từ miệng.
Một trận ẩu đả hôm ấy phải nói là long trời lở đất, biến thành một huyền thoại thứ hai trong trường trung học phổ thông của bọn họ. Những học sinh ‘ngoan’ trong lớp mũi nhọn dường như chưa bao giờ chứng kiến cuộc đánh nhau rúng động kiểu vậy, mặt ai nấy nhất thời tái mét, nhất là những kẻ khi trước âm thầm gây sự với Nhậm Tuân, bọn chúng đều tận lực cúi thấp đầu để tránh biến bản thân thành cái khiên chắn.
Quách Thiên Thành phải cật lực lắm mới kéo được cậu ra, anh chợt phát hiện sức của cậu khỏe vô cùng, vậy mấy lần trước anh dễ dàng bắt nạt cậu là vì cậu cố ý nhường nhịn sao?
“Bình tĩnh, cậu để tôi giải quyết, đánh nhau trong trường là bị kỷ luật đấy.”
“Buông ra!” Nhậm Tuân giờ phút này giống như một con trâu điên, nét anh tuấn trên mặt cũng không che được sự dữ tợn toát ra từ đôi mắt, cậu mất bình tĩnh lắm rồi.
Quách Thiên Thành trầm ổn mà cường thế, đem đầu cậu vùi vào vai mình, cưỡng ép cậu rời khỏi cuộc chiến: “Tôi nói đủ rồi, lần này để tôi giải quyết.”
Điềm Tranh dù uất ức phẫn nộ vẫn không quên bán thảm, giãy khỏi kìm hãm của những bạn học khác mà lao về phía Quách Thiên Thành để anh nhìn rõ vết thương trên mặt mình, nước mắt ngắn dài: “Thiên Thành, cậu xem cậu ấy đánh tôi…”
Nào ngờ Quách Thiên Thành lại lành lùng đẩy cậu ta ra, những bạn học khác đều âm thầm giật mình, đến cả cậu ta cũng hoảng hốt trước thái độ rõ rệt đã nghiêng về một phía của anh: “Điềm Tranh, cậu còn giả vờ đến bao giờ?”
Quách Thiên Thành trước giờ không dễ dàng đánh giá người khác, uy tín của anh trong mắt các bạn học khác là rất cao, nếu một người bị Quách Thiên Thành thẳng mặt đánh giá thì không nghi ngờ gì nữa - nhân phẩm kẻ đó nhất định có vấn đề.
Giờ phút này mọi ánh mắt nghi ngờ đều hướng về phía Điềm Tranh cầu giải thích. Mà Quách Thiên Thành lại lành lùng nói: “Điềm Tranh cậu luôn miệng nói Nhậm Tuân hại tôi, tôi lại đột nhiên muốn hỏi cậu vì sao đêm hôm ấy cậu lại đúng lúc xuất hiện tại nhà bơi để cứu tôi.”
“Đêm ấy tôi học lớp năng khiếu, tôi hoàn toàn trong sạch…”
Quách Thiên Thành không buồn nghe cậu ta giảo biện, trong lòng tràn ngập ghê tởm: “Tào Yến, tôi nhớ cậu và Điềm Tranh cùng học chung lớp năng khiếu với nhau đúng không.”
Tào Yến là một học bá không quản chuyện đời cho nên không sợ đắt tội bên nào, có sao nói vậy: “Đúng vậy Thiên Thành, chúng tôi học chung lớp khiêu vũ.”
“Vậy tối thứ ba của một tháng trước, các cậu có lên trường không?”
Nhậm Tuân khá bất ngờ vì Quách Thiên Thành ra mặt thay cậu, không những thế còn vạch trần Điềm Tranh.
Điềm Tranh tái xanh cả mặt, túng quẫn đến mức không biết bấu víu vào ai, cậu vậy mà quên tính toán đến chuyện Quách Thiên Thành đào ra lịch học của cậu. Quách Thiên Thành thật ra luôn nghi ngờ cậu! Tào Yến đẩy kính mắt, đáp chắc nịch: “Chúng tôi đã kết thúc lớp năng khiếu từ một tháng trước rồi, chắc chắn đêm ấy không có lên trường.” Nàng mỉm cười âm dương quái khí: “Nếu có lên chắc chỉ có một mình Điềm Tranh lên thôi.”
Nói tới đây, cả lớp đã thôi giả mù sa mưa, ai đúng ai sai đã quá rõ ràng.
Điềm Tranh cảm nhận được sự nhòm ngó và đánh giá bàn tán của bạn bè, họ chỉ trích cậu, mắng cậu bằng những từ khó nghe, cũng có người bào chữa cho cậu nhưng liền bị mắng mà câm miệng. Mà cậu cũng không còn gì để chối cãi nữa khi chạm phải cái nhìn thất vọng của Quách Thiên Thành.
“Đến cả tôi mà cậu còn tính kế, cậu có xem tôi là bạn không?” Quách Thiên Thành cười giễu cợt, cũng không định nghe Điềm Tranh giải thích mà quay sang chăm sóc hỏi han Nhậm Tuân, đưa cậu xuống phòng y tế.
Cõi lòng Điềm Tranh một trận ê ẩm và nhục nhã.
Kể từ hôm đó, vị thế của Điềm Tranh và Nhậm Tuân trong lớp đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đồng ý bọn họ chơi theo phe phái nên bênh vực bao che lẫn nhau, nhưng dù gì họ cũng chỉ mới là những học sinh, thà hơn thua trong việc học còn có thể châm chước mà tha thứ, chứ thủ đoạn hãm hại gian ác như vậy thì không ai bênh vực được nữa.
Cũng chính lần đó đã đẩy hận ý của Điềm Tranh đến vách vực sâu, cậu ta không còn đường lui nữa, mỗi khi nghĩ về Nhậm Tuân đoạt hết hào quang và hảo cảm của bạn học, đoạt đi Quách Thiên Thành thì cậu lại hận đến khó lòng kìm hãm.
Cậu ta quyết tâm làm ra một việc, mà cũng chính việc đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của Nhậm Tuân.