Trái tim Nhậm Tuân khó lòng kìm được một trận run rẩy, kiếp trước cậu từng đặt chân đến đây vào ngày sinh nhật của Quách Thiên Thành. Năm đó cậu cũng học lớp 10, suốt ngày đeo bám lấy lòng nên được anh nể tình mời đến dự sinh nhật. Tưởng chừng đây là cơ hội tốt để bước vào tim anh, nhưng không, cậu đã nghe Quách Thiên Thành lạnh lùng bàn luận với nhóm bạn ‘thằng đấy nó thích tôi, dù biết ý đồ của nó nhưng vẫn tỏ ra bình thản làm tôi kinh dị muốn chết’.
Từng câu từng chữ đến giờ phút này cậu vẫn nhớ rất rõ, cậu thậm chí nhớ được hàng lông mày chau lại của thiếu niên ấy, giọng nói ghét bỏ của thiếu niên ấy, một thiếu niên tâm địa xấu xa kiêu ngạo nhưng lại phá lệ tuyệt diễm.
Nhậm Tuân năm đó vờ như chưa nghe thấy gì, lại giống như bị điên mà theo đuổi anh kinh khủng hơn hòng khiến anh hồi tâm chuyển ý. Nghĩ tới thật muốn đập cho mình một trận!
“Cậu không khỏe à?” Thấy sắc mặt cậu không được tốt làm Quách Thiên Thành nôn nóng theo.
Nhậm Tuân lúc này mới lấy lại tỉnh táo, ngượng ngùng gãi đầu: “Ồ, tôi mắc vệ sinh, cậu… cho tôi đi nhờ với.”
“Ha ha, biết ngay mà, Thiên Thành mau dẫn cậu ta đi đi, cậu ta sắp xón ra quần rồi cũng nên.”
“Có gì hay mà cười, làm như bình thường cậu không đi đại tiện tiểu tiện vậy!” Quách Thiên Thành đột nhiên quát Hữu Kỳ làm cậu giật bắn mình, ba người còn lại ai ai cũng trợn mắt kinh ngạc.
“Đi theo tôi!”
Nhậm Tuân lẽo đẽo đi theo anh, vừa bước chân vào nhà không khí xa hoa tài phú đã đập thẳng vào mặt cậu. Bàn ghế đẽo gọt long phụng đồ sộ, trồng hẳn một gốc cổ thụ bạch mai lớn thông tầng ngay trong nhà, cánh hoa rơi lả lả xuống sàn đẹp đẽ như tiên cảnh.
Quách Thiên Thành dẫn cậu đến một căn phòng lớn, đẩy cửa.
“Đây là phòng của cậu hả?”
Nhậm Tuân ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, WC bên dưới có người dùng rồi, cậu dùng tạm trong phòng tôi đi.” Nói dối không chớp mắt.
Nhậm Tuân gật đầu, không nghĩ nhiều mà đi vào. Cậu móc điểu ra đứng trước bồn tiểu, vừa xả vừa hồn nhiên ngân nga bài hát. Hơn hết, cậu không biết WC nhà này cài công nghệ cao, khi cậu vừa bước chân vào trong thì công tắc bị bật lên, bên trong không thấy bên ngoài còn bên ngoài thấy tỏng bên trong.
Quách Thiên Thành chớp mắt, thầm nghĩ thằng nhóc này không chịu ăn uống đầy đủ hay sao mà điểu nhỏ như vậy? Khác gì suy dinh dưỡng đâu?
“Dù sao cũng nhìn của cậu một lần, coi như xí xóa món nợ cậu làm tôi mất mặt.”
“Này, tôi xong rồi, chúng ta bắt đầu học thôi.”
“Cậu rửa tay chưa?”
Khóe môi cậu cứng lại, đôi mắt như con thỏ nhỏ lúng liếng nhìn tới nhìn lui: “Tôi chưa.”
“Cút đi rửa tay mau! Này, rửa xong thì chùi lên khăn đấy, đừng có chùi lên quần áo!”
Cậu nhe răng cười ngây thơ.
Trên đầu anh xì khói, trời ơi, đây là lần đầu anh phát hiện ra một kẻ có sinh hoạt cá nhân dơ bẩn như Nhậm Tuân. Với bệnh khiết phích giai đoạn một đang phát tác, anh đã hoàn toàn nổi ác tâm muốn bem chết cậu!
Suốt cả buổi hôm đó Quách Thiên Thành luôn tỏ ra xa lánh và ghét bỏ cậu. Nhưng thực chất trong lòng đang tìm cách làm sao để bồi dưỡng tên này trở nên sạch sẽ một chút.
Buổi học hôm nay giải quyết được khá nhiều vấn đề, đối với Trương Triều Vỹ bài này không đủ trình làm khó hắn, hắn chỉ đi để hóng chuyện vui, Hữu Kỳ và Hàn Nhất đều thanh thanh sở sở nói hiểu, chỉ có Nhậm Tuân là theo chậm nhất, cả buổi vẫn còn lăn tăn một vài dạng bài.
“Mọi người học đến đây là được rồi, về nghỉ ngơi thôi. Tài xế nhà tôi sẽ đưa các cậu về.”
“Oaa cảm ơn Thành ca nhá, nhờ cậu giảng mà chúng tôi đã hiểu hơn rồi. Sau này cậu cần gì cứ nói tôi, đừng ngại.” Hữu Kỳ dù ở nhóm B nhưng rất biết phân phải trái, ai tốt với cậu ta cậu ta sẽ đối tốt lại gấp bội.
“Ừ, mọi người về cẩn thận.” Quách Thiên Thành thấy tên kia đang rón rén đeo ba lô muốn chuồn, lập tức cười khanh khách: “Ai cho cậu đi? Người ta hiểu bài nên được ra về thì thôi đi, cậu không hiểu mà cũng có mặt mũi ra về hả?”
Nhậm Tuân bị anh nắm cổ áo kéo lại, hận sao mình lại xui xẻo đến vậy: “Nhưng trời đã tối rồi, cậu cũng nên cho tôi về nhà nghỉ ngơi với chứ!”
“Bây giờ chỉ mới bảy giờ tối, cậu giải được hai bài này tôi cho cậu về.” Anh chợt trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào cậu: “Cậu biết trường chúng ta tốn bao nhiêu tài lực để thỉnh giáo viên về dạy tuyển không? Cậu biết thành tích trường ta mỗi năm phải có ít nhất ba học sinh có giải quốc gia trên từng môn không? Nhậm Tuân, nếu cậu không nghiêm túc thì ngay từ đầu đừng bon chen vào đội tuyển!”
Nhậm Tuân bị anh nói đến đầu óc mơ hồ, những lời ấy giống như người bề trên đang khiển trách cấp dưới của mình có bao nhiêu thiếu trách nhiệm, đập thẳng vào lòng tự tôn của cậu.
“Tôi biết rồi, vậy chúng ta làm bài tiếp.”
Quách Thiên Thành dù không nỡ nhìn cậu tủi thân nhưng vẫn tiếp tục đóng mặt lạnh để hù cậu: “Được rồi, làm bài đi. Để kích thích tinh thần học tập của cậu, tôi nảy ra một ý tưởng.”
Không hiểu sao Nhậm Tuân cảm nhận được tinh quái trong mắt anh, cậu rùng mình một cái.
“Lần đó cậu nói là cậu không thích tôi, tất cả là do tôi tự bổ não phải không?”
Khóe môi Nhậm Tuân giật giật, gì đây, muốn lấy việc công báo thù tư hả?
Quách Thiên Thành nói đến mức chí lý, vẻ mặt cảm động thấu trời xanh: “Cứ xem như tôi tạm tin cậu.”
Nhậm Tuân nhảy lên, cái gì mà tạm tin? Ông đây rõ ràng không có ý câu dẫn cậu mà!
Anh lại nói tiếp: “Bây giờ cậu bắt đầu làm bài, nếu làm sai một câu sẽ bị tôi hôn một cái.” Ánh mắt lấp lánh như thể quên thân vì việc nghĩa: “Nếu cậu đã chán ghét tôi thì hãy để lý do này đốc thúc cậu học đi. Cậu càng sợ tôi hôn bao nhiêu thì cậu sẽ có động lực làm bài bấy nhiêu.”