Nhưng có lẽ như Nhạc Chiêu Âm quên rằng mình đang nói chuyện với một “cộng tác viên” vô cùng ưu tú của Thời Khuất Tiêu, những gì mà cô nói với Nhạc Chiêu Hiên đều được ông anh trai yêu quý đem bán hết cho Thời Khuất Tiêu, đổi lại thì anh phải kịch liệt phản đối chuyện trói couple.
Khỏi cần phải nói cũng biết biểu hiện bây giờ của Thời Khuất Tiêu chính là cười đến sắp không thở được nữa, anh không ngờ rằng Âm Âm cũng có tình cảm với mình, chứng tỏ rằng những điều anh làm đều không lãng phí, chỉ như thế thôi cũng đủ để anh thấy hạnh phúc rồi.
Nhạc Chiêu Hiên nhìn Thời Khuất Tiêu một lúc, đột nhiên lại nói:
- Phải rồi, Âm Âm là một đứa nhạy cảm, nếu như cậu không chứng minh được cậu yêu con bé nhiều thế nào thì con bé sẽ không nhìn nhận tình cảm của cậu đâu. Tôi chỉ nói vậy thôi, còn lại tự mà lo liệu lấy.
Nói xong Nhạc Chiêu Hiên cũng rời đi, bỏ lại Thời Khuất Tiêu với một đống tâm tư vẫn còn đang chất chứa. Bây giờ chuyện quan trọng trước mắt là anh phải tìm cách nào để chứng minh cho Nhạc Chiêu Âm biết rằng anh thật sự rất yêu cô, yêu đến mức có thể hi sinh cả bản thân mình… Nhưng đó là trước kia thôi, bây giờ Thời Khuất Tiêu biết rằng Nhạc Chiêu Âm cũng có tình cảm với mình thì anh đâu có ngu mà hi sinh bản thân chứ? Lỡ anh hi sinh bản thân rồi Âm Âm cưới người khác thì sao? Chẳng phải biến thành kẻ ngu à?
Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên Thời Khuất Tiêu lại nghĩ đến một chuyện.
- Tạ Đới, ngày mai hẹn Âm Âm đến Nhuận Sắc Sương, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.
Ánh mắt Tạ Đới nhìn anh không chút gì gọi là hòa nhã, thôi đi ông ơi, tôi là tôi đi theo ông gần chục năm rồi, tôi biết thừa ông tính làm gì con gái nhà người ta rồi nhé. Còn ở đó mà bày đặt nói chuyện với chả nói lý gì nữa.
- Vậy có cần chuẩn bị… Vài thứ không?
Thời Khuất Tiêu cười đầy nham hiểm, nhưng rồi vẫn lắc đầu, anh chỉ muốn hẹn cô tới nhà để nói rõ vài chuyện thôi, còn chuyện sau đó thì anh cũng chưa nghĩ xa như thế.
[…]
Vốn dĩ Thời Khuất Tiêu còn nghĩ cả đời này Nhạc Chiêu Âm sẽ không đặt chân đến Nhuận Sắc Sương nhà của anh cơ chứ, không ngờ bây giờ cô đã ngoan ngoãn ngồi ở trong nhà anh, ăn bánh uống trà, còn nhìn anh, nói:
- Nghe Tạ Đới nói anh có chuyện muốn nói với tôi. Chuyện gì vậy?
Còn chưa để Nhạc Chiêu Âm chuẩn bị tinh thần xong thì Thời Khuất Tiêu đột nhiên lại ngồi nhích gần bên cô một chút, vẫn cứ như cũ, anh nhích một chút là cô lại xích ra bên ngoài một chút, đến khi không còn chỗ nữa thì mới thôi.
Bất chợt đến đây Thời Khuất Tiêu lại nhỏ giọng nói:
- Anh nghĩ rồi, anh đồng ý trói couple với Chiêu Tích Hi.
- Gì?
Nhạc Chiêu Âm có chút ngạc nhiên, cô còn kinh ngạc đến mức mở to mắt nữa mà. Nhưng có vẻ bản thân cô cũng biết bản thân như vậy là thất thố, nên nhanh chóng thu lại biểu hiện kì quái của mình, đưa ánh mắt nhìn anh, nói:
- Anh… Đồng ý trói couple với Chiêu Tích Hi?
- Đúng vậy, dù sao thì em cũng muốn nâng đỡ người mới mà, nếu như em muốn thì anh rất sẵn sàng.
Dừng một chút thì Thời Khuất Tiêu còn lấy từ trong một tủ ra một kịch bản phim, còn đưa cho cô, nói rằng muốn diễn phim này với Chiêu Tích Hi.
Tuy rằng sức nóng của Chiêu Tích Hi không lớn, nhưng duyên người qua đường rất tốt, tạo hình của phim này cũng rất đẹp, sẽ thu được nhiều người qua đường. Còn anh sẽ dựa vào nhiệt vốn có mà trói couple với cô ấy.
Đương nhiên lúc này Nhạc Chiêu Âm cũng có đọc qua kịch bản một chút, ôi mẹ ơi chọc mù mắt cô đi, tại sao trên đời này lại có một loại kịch bản còn cẩu huyết hơn ngôn tình ba xu vậy chứ? Cái gì mà ngược luyến tàn tâm xong nam nữ vẫn ăn nằm với nhau vậy trời? Còn gì nữa… Ôi má ơi hãy rửa đi đôi mắt đã vấy bẩn của con… Trong kịch bản này chỉ dài ba mươi hai tập, nhưng có đến sáu mươi cảnh hôn?
Hôn gì hôn lắm thế? Định hôn nhau thay cơm hay gì? Nam nữ chính không ăn cơm hả? Không đi vệ sinh sao? Không tắm sao? Gì mà sơ hở là hôn vậy? Có điên không chứ?
- Thế nào? Kịch bản bùng nổ này chắc chắn tốt cho việc trói couple, dù không thể tạo ra cảm giác cũng phải có cảm giác.
Đương nhiên rồi, hôn nhiều vậy mà sao không có cảm giác được?
Nhưng đến đây thì Nhạc Chiêu Âm lại nhíu mày nhìn anh, nói:
- Kịch bản cũng tốt, trói couple cũng tốt. Nếu quyết định xong rồi thì ngày mai tôi sẽ liên hệ với bên nhà sản xuất.
Ủa… Ủa… Ủa? Kịch bản của anh đâu phải vậy đâu? Ủa Nhạc Chiêu Âm có cầm nhầm kịch bản nam chính không vậy? Nếu như bình thường thì cô phải cạnh khóe anh rồi tỏ ra không vui chứ? Sao thản nhiên đồng ý như người dưng nước lã vậy nè?
- Em… Không muốn nói gì sao?
- Không có, dù sao thì kịch bản này cũng là anh chọn, chắc đã chọn lọc kĩ càng rồi. Tôi rất tin tưởng vào con mắt của Ảnh Đế, cũng hi vọng anh và Tích Hi có thể thành công trói couple.
Dừng một chút thì Nhạc Chiêu Âm lại nói:
- Nếu không có việc gì nữa thì tôi về đây.
Nhưng làm gì mà thoát khỏi tay của anh được chứ!
Ngay lúc này Thời Khuất Tiêu liền nắm lấy tay cô rồi kéo cô lại, đè cô xuống ghế sofa, ánh mắt không chút vui vẻ, nói:
- Nhạc Chiêu Âm, em thích anh mà, tại sao lại tỏ ra bình thản khi anh muốn trói couple với nữ nhân khác như vậy?
Nhạc Chiêu Âm có chút chột dạ, chuyện cô thích Thời Khuất Tiêu đâu có ai biết ngoài… Ngoài Nhạc Chiêu Hiên chứ? Ôi chu choa mạ ơi, xem ra là ông anh quý hóa của cô lại đem chuyện này nói cho anh biết rồi, thật đúng là nuôi ong tay áo, nuôi báo trong nhà mà!
Gương mặt nhỏ của Nhạc Chiêu Âm cũng có hơi đỏ lên một chút, cô không muốn nhìn anh nên đã quay sang hướng khác, nói:
- Anh nói gì vậy, tôi không thích anh.
Thời Khuất Tiêu không tin, anh liền hôn xuống môi của cô, đương nhiên Nhạc Chiêu Âm có chút phản kháng nhưng không đáng kể. Đến một lúc thì chẳng còn sự phản kháng nữa.
Đến đây, Thời Khuất Tiêu thấy rằng thời mình tới rồi…
Anh có nên tiến xa hơn không nhỉ?
#Yu~