Ảnh Đế Điên Rồi

Chương 4



7.

Trương Bân bị cảnh sát tha đi.

Bởi vì hắn đã không đứng được.

Lúc đi, hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, mà tôi cũng cười với hắn một cái.

Mắt hắn trừng to, muốn xông về phía tôi.

Nhưng đã muộn.

Giang Hạ đứng một chỗ vắng vẻ, đã sớm trốn.

Tôi cảm thấy mở đầu rất tốt.

Giải quyết Trương Bân xong, sân khấu nhường cho tư bản.

Anh Đổng: “Hợp đồng không đúng, chúng tôi bị lừa. Tiểu Giang không quay show này, tôi xin lỗi thay cô ấy, cũng xin lỗi tổng giám đốc Lâm vì sự sai sót của nhân viên, tôi bình thường không như thế...”

“Nói như này,” Tổng giám đốc Lâm cắn răng, “Cô Lâm đã quay show rồi, là bên chúng tôi không chú ý cẩn thận mới xảy ra chuyện này, tôi sẽ bảo bên pháp lý viết lại hợp đồng cho cô Giang, hiểu lầm mà thôi, giải quyết là được rồi.”

Hai người bọn họ thấy có chuyện đã xảy ra, vậy thì cần phải tìm một cái nồi.

Vốn định ném cái nồi này cho tôi chịu, để làm tôi phải câm mồm.

Ai ngờ lại có người khác đội nồi.

Lúc nãy khi đến đây, tôi đã xem được dư luận trên mạng.

Tràn ngập mấy câu “Cần lời giải thích của tổ tiết mục và Giang Hạ”, “Tổ tiết mục sử dụng luật rừng hơi quá mức rồi”.

Còn có người qua đường sợ chuyện nhỏ, tò mò không biết chuyện tôi nói là thật hay giả.

Cho dù là vì nhiệt độ hay danh tiếng của show, chuyện này có giải pháp tốt hơn.

Tôi không ý kiến, dù sao Giang Hạ cũng thiếu tiền thật.

Tư bản xem trọng lợi ích, đầu óc cũng tính nhanh.

Tôi vừa ra cửa, tổ tiết mục đã lên tiếng.

Trong bài nói, người đại diện họ Trương của Giang Hạ làm giả hợp đồng bị công an bắt đi.

Mà kịch bản Giang Hạ cầm là kịch bản cũ, sau đó tổ tiết mục đăng kịch bản mới nhất.

Trong kịch bản mới nhất không có cảnh như vậy.

Do người đại diễn họ Trương làm bậy mới gây ra chuyện này.

Cho nên chương trình [Cùng đi du lịch] xin lỗi những người bị liên lụy.

Dù sao không ai có thể biết lời này là thật hay giả.

Dù sao Trương Bân đã bị bắt.

Bên phía studio của Lục Nhiễm cũng đăng bài thanh minh.

Lục Nhiễm không biết có kịch bản nên mới tức giận quá mức, dẫn tới có hành động quá mức.

Luc Nhiễm còn phối hợp đăng một bài: [Người trong sạch không sợ bị đồn bậy].

Còn đăng kèm bức ảnh hốc mắt đỏ ửng nhưng vẫn nở nụ cười tươi.

Ai ngờ bình luận lại chia thành hai phe.

Fan: [Huhu đau lòng cho chị]

Người qua đường: [Méo tin]

Lúc tôi trở về, hoàng hôn đã chìm dần, bóng đêm buông xuống.

Tất cả mọi người đều trong phòng, trừ Kiều Tầm.

Anh đứng ở dưới đèn đường, chân đạp ván trượt như đang giết thời gian, hoặc như... đợi người.

Tôi áp chế cảm xúc kì lạ, xuống xe, đang định chào hỏi thì nghe anh nói:

“Đã quay lại rồi.”

Tim tôi đập mạnh, bốn mắt nhìn nhau.

Không biết do không gian yên tĩnh hay do chỉ có hai chúng tôi.

Tôi cứ như thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt trong suốt của anh.

8.

Bởi vì tôi làm lộ kịch bản khiến cho nhiều chuyện không quay được.

Tổ tiết mục đổi kịch bản cả đêm, còn đem những việc mấy hôm sau mới làm đưa lên trước.

Lợi dụng cái gì thì phải chuẩn bị tinh thần bị cắn trả.

Bọn họ không ngờ lại bị lật úp mạnh như thế, mà tôi còn quay về được.

Bọn họ khóc, còn tôi cười.

Sau chuyện này, show hot hơn, tôi cũng tự do.

Tôi gặp hai người còn lại.

Một người là ca sĩ nam đang nổi Tùng Vũ, người còn lại là diễn viên mới nổi Chu Dao.

Tùng Vũ trong tiểu thuyết là một người sống kín.

Tính cách của Chu Dao khá tốt, lúc rước còn quay phim chung với Giang Hạ.

Lúc cô ấy bị đạo diễn quấy rối, Giang Hạ cầm điện thoại bảo vệ cô ấy.

Sau đó tôi bị mạng xã hội bôi đen, cô ấy còn nói giúp tôi.

Nhưng âm thanh dư luận lúc đó quá lớn, bài đăng của cô ấy bị bỏ quên.

Trong truyện, chỉ có năm người là tôi, Tùng Vũ, Chu Dao, Hạ Lâm và Lục Nhiễm tham gia chương trình.

Không có Kiều Tầm.

Lúc này tôi trở thành con bướm thay đổi toàn bộ cốt truyện...

Vậy, Kiều Tầm thì sao?

Livestream dừng một ngày một đêm mới khôi phục lại.

Chúng tôi bị yêu cầu tương tác với máy, xem như tạ lỗi cho việc lúc trước.

PD thấy tôi thì chảy nước mắt: “Chị, đừng có tự do quá, bọn họ nói tôi không được thì chi lại bán tôi...”

Tôi: “Đạo diễn Đổng đang chèn ép đạo đức à?”

Nhưng mà chỉ cần tôi không có đạo đức thì không chèn ép được.

Dù sao hôm qua người PD này còn vui vẻ nhìn tôi gặp họa mà.

Công ty của Lục Nhiễm cũng có thủ đoạn thay đổi trắng thành đen.

Không đợi tôi mở livestream thì bên phía Lục Nhiễm đã bác bỏ tin đồn.

“Mình sợ bị bạn thân gọi là từ ca (*) lắm, ca trong bài hát á. Lúc trước mình từng tham gia một show vũ đạo còn gì, tối nào cũng lăn lộn trên giường... Hồi cổ ở nhà mình chơi còn bị dọa tỉnh dậy.]

(*) đây là cách chơi chữ của Trung, “ca” của anh và bài hát đọc giống nhau, chỉ là viết khác nhau. Từ ca mà Lục Nhiễm nhắc là lời bài hát, kiểu một biệt danh; còn Từ ca mà Giang Hạ nói ở chương trước là anh Từ - xưng hô một người có họ Từ.

[Hôm qua mình không biết có kịch bản, tưởng chị Giang Hạ hiểu nhầm mình nên mới kích động rồi hành động như thế. Dọa các bạn rồi, xin lỗi.]

Chu Dao nghe vậy im lặng nghĩ: [Giỏi.]

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt “bà có tin khum?”.

Tôi: “Không tin.”

[Lúc nãy là giọng Giang Hạ hả?]

[Hahahaha ợ không tin, Giang Hạ làm tôi cười chếc mất.]

Lục Nhiễm nhìn hai câu này, mặt trắng bệch.

Cô ta vừa bi anh Từ cảnh cáo, không được để lộ quan hệ của họ.

Bây giờ lại tủi thân cũng chỉ có thể nghe lời công ty, không thể nhắc chủ đề này nhiều, bắt đầu tìm bình luận khác để trả lời.

“Làn da rất đẹp.... Skincare nhiều bước lắm hả?”

“Không nhiều bước skincare, cũng không đi spa, bình thường chỉ dùng nước rửa mặt, đơn giản là tốt nhất.”

Tôi: “Giả vờ cái gì, thẻ hội viên của spa thẩm mỹ còn trong túi kìa.”

“Ngày thường thích làm gì? Thích.... vận động, ngày thường có rảnh sẽ đến phòng gym. Tốt lắm, mong được gặp các cục cưng....”

Tôi: “Haha, một năm chưa chắc đến phogf gym một lần, có thể gặp tôi ăn gà.”

[Giang Hạ có thể nhanh mở livestream được không? Tôi muốn nghe kĩ.”

[Giang Hạ chọc tôi cười chếc...]

[Lục Nhiễm đi một lần đi, tôi muốn xem chị Giang ăn gà.]

Tôi không phụ sự chờ mong của họ, im lặng mở livestream.

Mặt tôi vừa xuất hiện thì bình luận không ngừng bay qua.

“Bình luận nhanh quá, đọc không được.”

“Ừm... Cổ đổ oan tôi đẩy cổ là thật hay giả? Thật đó, tôi lừa bạn làm gì?”

“Xem góc khác là thấy hai người bọn tôi cách xa nhau ngàn dặm, tiếc là không có máy quay có góc đó, mà có tôi cũng không lấy được... Lúc đó nhiều người như vậy nên mọi người không chú ý đó. Hơn nữa mắc gì tôi phải đẩy cô ta giữa chốn đông người thế?”

“À đúng rồi, cái bạn [Hộp cơm tiện lợi của Nhiễm Nhiễm] nói tôi đẩy cô ta.Tại sao tôi phải đẩy cô ta? Bởi vì tôi muốn thử nghiệm xem cổ có bị ngã (*) không à...?”

(*) nếu mình không nhầm đây cũng là cách chơi câu của tác giả, nguyên gốc 不倒翁 là (tam dịch: bất đảo chi ông), có nghĩa là lật đật, cũng mang hàm nghĩa bảo vệ địa vị của mình dù ở trường hợp – Theo mình hiểu là “muốn thử nghiệm xem có đẩy ngã Lục Nhiễm khỏi vị trí của cổ hay không/ hoặc cổ có như con lật đật không – nếu là nghĩa đơn giản. Nói chung, mình đang theo hướng tác giả chơi chữ, mặt ngoài là bảo đẩy ngã như lật đật, mặt trong là trào phúng nên mới edit như vậy.

Đang nói thì trên bình luận toàn là [hahahaha]

[Giang Hạ thú vị quá!]

[Lật đật à, tôi cười chếc thiệt đó!]

[Rất muốn có cái miệng của Giang Hạ.]

Tôi tiếp tục nói: “Tát mặt cũng là thật, nói không chừng còn video đó. Nhưng chuyện này không có gì đáng nói, tôi có thể hiểu là cô ấy diễn kém, đánh thêm mấy lần cũng xem như tôi làm việc thiện. Hôm nay cống hiến, tặng xã hội mười cái tát để cho khán giả có thể xem được màn diễn hay...”

[Một lời đâm tim.]

[Haha ai dám phủ nhận Lục Nhiễm diễn tệ.]

[Có lời nói thật, Lục Nhiễm diễn bình thường mà sao có tài nguyên tốt thế?]

[Đúng thế, sao không bị lôi ra mắng?]

[Cô diễn tốt lắm à?]

[Nói công bằng, Giang Hạ diễn tốt hơn Lục Nhiễm thật.]

[.... Nhảy múa đó, người kia không phải mới giải thích à? Thật hay giả? Không biết, dù sao tôi không tin.]

“Sao tôi biết được? Tôi biết là không có nguyên nhân, nhưng hôm đó tôi ở dưới giường đó. Nếu bạn cảm thấy tôi làm chị bạn tổn thương thì có thể bảo chị bạn kiện tôi nè. Tốt bụng khuyên nhủ: Kiện vu khống phỉ báng, đừng nói lòng vòng liên quan đến danh dự.”

Bình luận không ngừng xuất hiện:

[Ngạc nhiên ghê, người có tiền biết chơi thật.]

[Không hiểu sao tôi thấy Giang Hạ nói thật...]

PD ở cạnh muốn nghe tiếp, nhưng lại nắm góc áo tôi, sợ tôi trỏ thành con ngựa thoát cương.

Cuối cùng livestream kết thúc vì Kiều Tầm gọi chúng tôi đi ăn.

Hôm nay Kiều Tâm nhận nhiệm vụ nấu cơm tối.

Bên anh cũng livestream.

Các fan nhìn anh thuần thục nấu cơm nấu canh, tỏ vẻ yêu anh hơn.

Không ít bình luận không ngừng xuất hiện, ngoài người qua đường ra thì phần lớn là fan Kiều Tầm.

[Lúc nãy các cô cậu đang chơi thì Tầm Bảo nhà tôi đang nấu cơm.]

[Tầm Bảo tuyệt quá! Món ăn làm ngon ghê, tôi muốn ăn...]

Tôi tới bàn thì thấy hơn một nửa là đồ ăn Hồ Nam, bên cạnh là một ít món do Tùng Vũ Chu Dao nhờ làm.

Kiều Tầm thật sự biết nấu ăn.

Mà tôi, lại rất thích ăn cay.

Sau khi kết thúc livestream solo, Lục Nhiễm thở phào.

Chuẩn bị đi tới đây tìm chút sự tồn tại.

“Oa, anh Tầm biết nấu ăn quá... Em thích ăn cay nhất.”

Tôi vốn tưởng Kiều Tầm không để ý cô ta.

Ai ngờ Kiều Tầm mở miệng:

“Liên quan gì tới tôi?”

Mặt Lục Nhiễm cứng đờ.

Tôi nhìn Kiều Tầm theo bản năng, ai ngờ anh đang nhìn tôi.

“Có phải làm cho cô đâu, cô ấy thích ăn.”

Tôi sửng sốt.

Bình luận bị mấy comt “???” tràn ngập.

[Mọe nó, ảnh đang nói Giang Hạ hả?]

[Sao tôi thấy gần đây ổng lạ lắm...]

[Tôi là fan, tôi cũng thấy vậy.]

[Trước giờ Kiều Tầm không tham gia show truyền hình á...]

Hạ Lâm đi tới thì nghe câu này, vẻ mặt khó chịu.

Chu Dao im lặng che miệng, ra vẻ hóng dưa.

Trong lòng giần giật.

Tôi cúi đầu, nhìn về đôi đũa.

Sao vậy nè?

Tôi cảm thấy anh đang thả thính tôi, nhưng tôi hong có chứng cớ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv