16
"Nửa năm trước kể từ khi gặp tai nạn, tôi đã có thể đọc được suy nghĩ của Giản Dao, cũng là lúc tôi nhận ra mình thực ra chỉ là một nhân vật hư cấu trong sách."
"Tôi được tạo ra với mục đích duy nhất là yêu cô."
"Khi nào nên làm gì và khi nào nên nói gì."
"Cuộc sống của tôi đã được lập trình từ khi sinh ra."
"Thật ra, tôi không quan tâ m đến những điều này, điều tôi quan tâm nhất là cô-- Đan Y Y.
"Tôi nghe Giản Dao nói mục đích cô đi du học là để có thời gian đi công lược mấy nam phụ khác.
"Lúc đầu tôi không tin, cho đến khi tôi đích thân ra nước ngoài tìm cô."
"Tôi đã thấy bạn sử dụng cùng một phương pháp, cùng một thủ đoạn để tấn công những người đàn ông như tôi, hết người này đến người khác.
"Cô vui vẻ như vậy, tiêu sái như vậy."
"Cô đã hoàn toàn quên tôi."
Đan Y Y luống cuống, cô ta vội vàng giải thích: "A Thừa, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Em đối với họ khác với anh. Em thực sự yêu anh..."
Tưởng Mộ Thừa cười cười, dụi tắt tàn thuốc.
"Tôi thừa nhận rằng tôi từng thích cô rất nhiều, nhưng đó chỉ là đã từng. Cô đi đi, vĩnh viễn không cần quay lại."
"A Thừa..."
Thừa dịp khe hở hai người dây dưa, dưới đáy lòng tôi phát điên.
【Ahhh!Hóa ra chính tôi là người gián tiếp khiến tình tiết trong truyện bị lệch đi. 】
【 Nam nữ chính chia tay, thế giới trong sách sẽ không sụp đổ, sẽ không hoàn toàn xóa bỏ tôi!】
Tôi sợ hãi xoa xoa hai cánh tay nổi da gà.
Nhìn thấy Đan Y Y ném xuống một câu lạnh lùng: "Được, tôi sẽ đi. Tưởng Mộ Thừa, anh đừng có hối hận." Sau đó, cô ta quay người rời đi.
Tôi hoảng hốt muốn nhân cơ hội chuồn lại bị Tưởng Mộ Thừa nhanh tay đỡ lấy.
Tôi theo bản năng mặc niệm trong lòng: 【Ngỗng ngỗng ngỗng......】
Anh dịu dàng áp má tôi, trầm giọng cảnh cáo: "Bà xã à, cả đời này em đừng mơ thoát khỏi anh."