"Cố thiếu ở đó..."
"Nhìn kìa, là Tôn Hạo Quảng!"
Lúc này trên sân còn chưa bắt đầu, nhưng người ở Nhất Trung và Nhị Trung đang khởi động làm nóng người, làm quen cảm giác một chút, bên ngoài sân có vài nhóm hai ba cô gái đi chung với nhau, lần lượt chiếm vị trí trên khán đài, che miệng nhìn rồi chỉ trỏ về phía các chàng trai đang làm nóng người ở trên sân.
"Bập..."
Quả bóng đập vào rổ, xoay tròn ở thành rổ một vòng, lắc lắc mấy lần, rơi xuống.
Cố Thần ném bóng rổ, nhìn một lượt, thờ ơ đẩy người bên cạnh rồi lơ đãng nói, "Việc tôi bảo cậu làm đã làm đến đâu rồi?"
Tôn Hạo Quảng bị đẩy tay, bóng trong tay trực tiếp rơi xuống, người trước mặt đang khom người duỗi thân bị bóng đập làm lảo đảo, cậu vội vàng khoát tay tỏ ý xin lỗi.
Sau đó quay đầu lại nhìn về phía Cố Thần, "Dĩ nhiên là đã làm rồi."
Ghế người nhà đã giải quyết xong, mấy anh em ai cũng không có bạn gái, vì muốn Sở Dư được ngồi ở ghế người nhà được thoái mái hơn, cậu còn cố ý chạy đến lớp mười một chuyến để dặn dò em gái, sau đó nói Sở Dư trông em gái hộ cậu.
—— Mặc dù em gái cậu vốn dĩ muốn đến.
"Sao vậy?" Tôn Hạo Quảng nhìn sắc mặt Cố Thần, nhìn quanh một vòng, "Sở Dư vẫn chưa tới sao?"
Thiếu niên nhíu mày, quay đầu lại, bóng đập vào bảng, rơi xuống cái bịch.
Tôn Hạo Quảng sờ mũi, an ủi, "Còn sớm mà, chắc lát nữa kiểu gì cũng sẽ đến thôi."
Cố Thần đáp một tiếng cho có, có vẻ không quan tâm, nhưng lực trong tay lại rất lớn.
Ai là người hứa đến xem để cổ vũ cho cậu chứ?
Sở Dư đi cùng Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ chính là em gái của Tôn Hạo Quảng, tiểu cô nương xinh đẹp lanh lợi, trên đường đi cứ luôn miệng than thở về anh trai ngốc nghếch của mình với cô.
Sở Dư mỉm cười lắng nghe, không nói nhiều, nhưng cô cũng đoán được, tình cảm anh em họ thực sự rất tốt.
"Chị đợi em một lát." Tôn Ngữ kéo cô vào siêu thị một chuyến, cầm hai chai nước thể thao, "Em phải mua cho anh em hai chai nước đã."
Sở Dư nghĩ một lát, cũng cầm hai chai.
Mua cho Cố Thần nữa.
...
Lúc hai người vào trong, khán đài gần như được lấp kín, Tôn Ngữ nhìn hai lần, thấy mục tiêu rõ ràng rồi dẫn Sở Dư chạy thẳng tới hàng ghế trước.
"Mình ngồi đây đi chị!" Cô tùy tiện ngồi xuống, vỗ vào chỗ bên cạnh.
Sở Dư nhìn cô cười.
"Em mệt quá, phải uống nước đã." Lúc này, như cảm nhận được điều gì, thiếu niên nghiêng đầu qua, nhận ra người trước mặt thì mắt liền sáng lên, ném bóng qua một bên rồi đi đến chỗ ghế người nhà.
"Không phải đây..." Có... Một chàng trai cầm chai nước lên vẫy vẫy, giống như đang muốn gọi.
Triệu Tưởng xoa trán, sau đó vỗ mạnh một cái, nháy mắt, để cậu nhìn cho kỹ.
Đến cả cậu cũng đã nhìn ra, anh Cố đi lấy nước chắc? Rõ ràng là đi về phía người ta.
Sở Dư chưa từng đi xem một trận đấu bóng rổ nào, nên cũng không biết thật ra có một số quy tắc ngầm, vi dụ như, đây là ghế người nhà.
Cô không biết, nhưng những người khác đều biết, vậy nên khi có người ngồi xuống, đặc biệt là lúc Cố Thần thả bóng để đi sang bên này...
Sặc! Hóa ra tin đồn đó là thật! Nhìn đi! Đó chính là bạn gái của Cố thiếu!
A a a! Cố thiếu đi qua rồi! Là muốn đến cổ vũ người yêu sao?!!!
Sở Dư chỉ cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, lúc đang định ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi giày thể thao màu trắng dừng trước mặt mình, hơn nữa còn có một giọng nói quen thuộc vang lên, "Sao đến trễ quá vậy?"
Sở Dư ngẩng đầu lên, "Đi siêu thị một chuyến."
"Siêu thị?" Mắt Cố Thần sáng lên, nhìn một lượt, thấy cô mang theo hai chai nước thể thao đặt ở bên cạnh, mắt cậu lại sáng thêm vài phần nữa, nhưng lại kiềm chế để khóe miệng không cong lên, cậu mất tự nhiên, "Hôm nay nóng quá, tôi hơi khát."
Kiềm chế được mà, không được nóng vội.
Tôn Ngữ ngồi bên cạnh cố gắng tránh ra xa, không dám nhìn thẳng, bộ dạng này của anh Cố... Trông cứ như một con cún con đang tha thiết nhìn vào miếng xương đang nằm trong tay chủ vậy...
Người đàn ông tàn nhẫn của hội... Thảm không nỡ nhìn.
Sở Dư không cảm thấy có gì khác thường, cô đưa đồ uống cho cậu, nhìn quần áo cậu đang mặc trên người, khẽ cười, "Mặc nhiều áo quá nhỉ."
Bình thường Cố Thần cứ như người ngồi trên đống lửa vậy, ngày ngày đều la hét đến nóng người, so sánh quần áo của cả hai, như không phải đang ở cùng một mùa vậy.
Hôm nay lại hiếm khi thấy mặc thêm một chiếc áo khoác.
Cố Thần cầm đồ uống, mở nắp ra, xoay đầu qua nhìn về phía bên cạnh, lúc này mới để mặc cho khóe miệng cong lên.
Ngọt ghê.
Đột nhiên nghe được lời này của cô, chỉ trong nháy mắt, cũng chẳng hiểu vì sao tai lại đỏ lên.
"Khụ khụ, là người khác... cứ bắt tôi mặc."
Suýt chút nữa là đồ uống phun hết cả ra ngoài, cậu ho khan một tiếng, cởi áo khoác ra, hất cằm, nhét vào trong lồng ngực cô.
"Vậy cậu cầm giúp tôi đi."
Tôn Ngữ:...
Dịch ra một chút, lại cách xa chỗ đó thêm chút nữa.
Sở Dư không nghĩ gì nhiều, tự nhiên cầm lấy. Nhìn xuống sân chơi một lát, lúc này bên Nhị Trung kia đã vào sân, MC cũng đã bắt đầu điều chỉnh micro.
Cô hỏi, "Bây giờ cậu phải vào sân rồi đúng không?"
Miệng nhỏ của Cố Thần nhấp nhấp đồ uống, ngồi bên cạnh cô, bộ dạng ăn uống no nê lười biếng.
Xì xào một tiếng, đang định nói chuyện, chỉ thấy bên cạnh có người từ từ đi đến đây.
Vu Lan nhìn quanh một vòng, hình như chỉ còn mỗi chỗ này là còn chỗ trống, cô nàng nhìn bọn họ có chút khó xử, mất tự nhiên hỏi, "Tôi có thể ngồi ở đây không?"
Không thể không nói, bình thường khi con gái cao ngạo mà đỏ mặt mắc cỡ, thì thật dễ khiến cho người khác động lòng.
Mấy người bên cạnh rung động, tất cả đều im lặng nhìn sắc mặt của Cố Thần và Sở Dư.
"Không thể." Sở Dư còn chưa lên tiếng, Cố Thần đã trực tiếp dội thẳng một gáo nước lạnh, bộ dạng lười biếng trở nên nguy hiểm trong nháy mắt.
Mặc kệ không có chỗ ngồi hay khó xử gì đấy thì vẫn đều không thể.
Vu Lan lại nhìn quanh vị trí của sân bóng lần nữa, cắn môi, răng trắng cắn môi đỏ, đúng là xinh đẹp bức người, dáng vẻ không còn cách nào khác, "Tôi tới trễ, sân bóng thực sự không còn chỗ nào...
"Liên quan gì đến tôi?" Cố Thần nhíu mày lại, ngang ngược không thèm che giấu, nhìn mặt cô gái đang kiểu không thể tin nổi, cậu không nhịn được mà tiếp tục nói.
"Không có chỗ ngồi thì đứng, không đứng được thì biến!"
Xung quanh yên lặng một hồi, âm thanh rầm rì liền vang lên.
Lý Linh Linh ngồi ở đằng sau cách đó không xa, vỗ đùi cười một hồi, sau đó đứng lên, cười toe toét lộ ra một hàm răng trắng, không hề che giấu cười nhạo, "Này! Vu Lan! Chỗ của mình vẫn còn chỗ trống này."
Cô đi cùng với bạn cùng phòng, sợ Sở Dư không có chỗ ngồi, dành cho cô một chỗ, quên mất là cô đã có chỗ ở ghế người nhà...
Nhìn sắc mặt của Vu Lan lúc này, thật khiến người ta sảng khoái quá đi.
Ngược lại bạn cùng phòng lại đụng vào tay cô nàng, ý bảo cô đừng có làm càn như vậy nữa.
Lý Linh Linh hoàn toàn không để ý đến.
Cố thiếu đã có bạn gái, cô ta chính là tự mình chạy đến làm kẻ thứ ba, thật là, cứ nghĩ xinh đẹp thì Cố thiếu sẽ thương hoa tiếc ngọc chắc? Ha ha ha! Đúng là tự mình làm mình mất mặt!
Mẹ nó, Cố thiếu thật khiến người ta hả dạ quá!
Vu Lan tức muốn điên, nhưng vẫn là chậm chạp đi qua, cái tiếng rầm rì chết tiệt, cứ như xung quanh có cả ngàn con ruồi vậy, gớm chết đi được.
Túi xách suýt nữa thì bị cô nàng tự mình bóp nát, miễn cưỡng giữ lại vẻ kiêu ngạo, làm như cô thực sự đang đi tìm chỗ ngồi, bây giờ tìm thấy rồi nên cũng rất mừng rỡ.
Nhìn cô nàng như vậy, xung quanh có vài người lại thấy xấu hổ thay, nói không chừng bọn họ còn nghĩ nhiều hơn.
Mặc dù cậu và Sở Dư có ý kiến khác nhau, nhưng cô vẫn đợi sau khi đám người kia đi rồi mới hỏi, "Sao lại đuổi người ta đi thế?"
Ở đây vẫn còn rất nhiều chỗ mà.
Khí thế trong mắt Cố Thần liền tháo xuống trong nháy mắt, kiêu ngạo nhấp ngụm nước, có chút đắc ý.
Cậu chỉ muốn đạt được chức bạn trai của tiểu mỹ nhân!
Những người khác tội nghiệp cô ta vì lý do gì, cậu không quan tâm!
Dù sao chỗ ngồi đại diện cho bạn gái này chỉ có Sở Tiểu Dư mới được ngồi!
Sở Dư trầm ngâm một lúc, "Chỗ ngồi này có ý nghĩa gì sao?"
Cố Thần trước mặt mọi người độc mồm độc miệng như vậy, mặc dù cô không hiểu, nhưng cũng không tùy tiện ngắt lời, nhất định là có lý do gì đó.
Suy nghĩ một lát...
—— vậy thì, chỗ ngồi này có ý nghĩa đặc biệt gì nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Tiểu Gia OS: Haiz, bổn thiếu gia phải đạt được chức bạn trai của tiểu mỹ nhân!