Hai năm đầu sau khi kết hôn, Tưởng Kiều Tây dành hết thời gian tập trung cho công việc tại Morgan Stanley khu vực châu Á Thái Bình Dương, mỗi ngày làm việc mười tám tiếng đồng hồ, làm thâu đêm cũng là chuyện bình thường không đếm xuể. Đặc biệt trong khoảng thời gian hơn nửa năm Lâm Anh Đào đi Portland học, anh hầu như không có lấy một ngày nghỉ ngơi.
Lâm Anh Đào nhận được chứng chỉ trở về, đó đã là mùa hè năm 2013. Ban đầu Lâm Anh Đào dự định lấy chứng chỉ AMI để sang Hồng Kông tìm việc, nhân tiện ở bên cạnh chăm sóc Tưởng Kiều Tây — cô vốn cho rằng sẽ không thể nào tìm được trường mầm non áp dụng phương pháp giảng dạy Montessori có thể cho cô vị trí làm việc và mức lương phù hợp ở Tỉnh Thành, nhưng không ngờ trong nước phát triển quá nhanh.
Năm 2013, giá nhà đất cả nước tăng vọt, tốc độ tăng trên hai mươi phần trăm. Lâm Anh Đào trở về đại học Sư phạm Bắc Kinh thăm cô giáo. Cô giáo nói với cô, có một tập đoàn đầu tư bất động sản lớn đến từ quê của Lâm Anh Đào hợp tác với một nhóm giáo dục trong nước mở trường mầm non Montessori đầu tiên tại Tỉnh Thành: “Mấy hôm trước, bọn họ đến trường chúng ta, hỏi xem có sinh viên nào sẵn sàng đến Mỹ thi lấy chứng chỉ AMI không. Bọn họ sẽ chi trả toàn bộ số tiền học phí mấy vạn tệ, nhưng phải ký hợp đồng năm năm. Em đã có sẵn chứng chỉ, hãy mau gọi điện thoại cho bọn họ đi!”
Cứ như vậy, Lâm Anh Đào ù ù cạc cạc trở thành tốp giáo viên đầu tiên có giấy chứng nhận Giáo viên Montessori ở Tỉnh Thành, tiền lương năm đầu khoảng hơn mười tám vạn.
Chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của cô, mà ngay cả bên phía trường mầm non cũng cảm thấy vô cùng kì diệu. Bọn họ không ngờ lại có thể tuyển được một cô giáo trẻ tốt nghiệp 985 có chứng chỉ AMI ở ngay trong tỉnh.
“Chứng chỉ này học vô cùng tốn kém cũng rất khó thi.” Lúc phỏng vấn phía bên kia nói: “Sao em lại nghĩ đến việc đi thi nó?”
Lâm Anh Đào dở cười dở mếu: “Lúc đó, là ông xã em khuyên em đi thi, vì tiền lương cơ bản của em quá thấp…”
Đối phương kinh ngạc: “Em mới hai mươi ba tuổi mà đã kết hôn rồi ư? Tiểu thư Lâm, chồng em đúng là có tầm nhìn xa!”
Lâm Anh Đào nói: “Anh ấy đang làm việc ở Montessori Hồng Kông.”
Cô gọi điện cho Tưởng Kiều Tây, kể lại chuyện trường mẫu giáo và tập đoàn bất động sản kia có hợp tác: “Em không biết em có thể nhân cơ hội này hỏi thử xem có được giảm giá không. Hôm nay, chú Thái và ba mẹ đã đến xem thiết kế căn hộ, mọi người cảm thấy rất vừa ý, hình như chú Thái cũng tính mua nhà ở đây.”
Tưởng Kiều Tây quyết định nhanh chóng: “Vậy thì mua.”
“Mua thật ạ?” Lâm Anh Đào hạ giọng hỏi.
Tưởng Kiều Tây phì cười bất đắc dĩ: “Để nữa lỡ như nó lại tăng giá không mua nổi thì làm sao.”
Lâm Anh Đào cũng cười.
“Vậy thì mua ạ, hôm nay ba mẹ nói với em, hai người có sổ tiết kiệm đến kỳ hạn, có thể cho mình mượn hai mươi vạn, có điều em nghĩ tiền của mình hẳn là đủ rồi.” Lâm Anh Đào nói tiếp: “Hiện giờ giá nhà tăng khủng khiếp, phòng giao dịch bất động sản đông nghịt người, chúng ta mua diện tích cỡ bao nhiêu ạ?”
Tưởng Kiều Tây nói: “Anh Đào, anh có chút việc gấp, chiều anh gọi cho em.”
Buổi chiều, Lâm Anh Đào lên WeChat hỏi Hoàng Chiêm Kiệt cách xem thiết kế căn hộ — Hoàng Chiêm Kiệt tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học kiến trúc. Kết quả Hoàng Chiêm Kiệt nói, lúc học ở trường ngày nào hắn cũng cắm đầu viết tiểu thuyết, ngoại trừ mò mẫm vẽ CAD, làm mô hình ra hắn không còn biết gì khác: “Cậu hỏi tớ, chi bằng hỏi Thái Phương Nguyên, cậu ấy rành đó!”
Lâm Anh Đào bỗng nhận được một tin nhắn, là ngân hàng Trung Quốc gửi, thông báo sáng nay có nhận được số tiền chuyển khoản bảy trăm ngàn nhân dân tệ từ chi nhánh ngân hàng Trung Quốc tại Hồng Kông gửi vào tài khoản cá nhân của Lâm Anh Đào.
Lâm Anh Đào nhìn trừng trừng con số này một hồi lâu, cô gọi điện cho Tưởng Kiều Tây, nhưng có lẽ Tưởng Kiều Tây vẫn còn đang họp, không bắt máy.
Đến hơn mười một giờ đêm, anh gọi lại, hẳn là vẫn còn đang làm việc, giọng nói khàn khàn nghe có vẻ rất mệt: “Em xem có đủ không?” Anh hỏi.
“Đủ, chắc chắn là đủ ạ.” Lâm Anh Đào đau lòng nói: “Nhưng không phải tiền của anh nằm hết trong sổ tiết kiệm rồi sao?”
Tưởng Kiều Tây: “Đây là số tiền lúc trước anh để ở chỗ của chị dâu, anh họ không dùng tới, bây giờ chuyển lại cho chúng ta tự giữ.” Anh ngẫm nghĩ: “Mua căn hộ lớn một chút!”
Lâm Anh Đào cười: “Anh muốn lớn cỡ nào chứ?”
Tưởng Kiều Tây cười nói: “Cái loại, trang trí xong rồi, anh có thể trở về ngay.”
Lâm Anh Đào cảm thấy đau lòng khôn xiết. Tưởng Kiều Tây ở Hồng Kông thật sự quá vất vả, mỗi ngày chỉ có thể rút ra chút thời gian ngắn ngủi để gọi điện cho cô. Tưởng Kiều Tây chính là kiểu người như vậy, khi sống một mình hoàn toàn không quan tâm gì đến chất lượng cuộc sống của bản thân, liều mạng làm việc suốt ngày đêm, thậm chí có khi bất chấp cả sức khỏe.
Có khoảng thời gian, Lâm Anh Đào từng hy vọng Tưởng Kiều Tây sẽ không tiếp tục làm việc ở Morgan Stanley nữa. Nhưng Thái Phương Nguyên nói, ‘Đại ma’ là giấc mơ cả đời của bao nhiêu thế hệ sinh viên xuất sắc, ngay cả thực tập mùa hè tỷ lệ được chọn cũng chỉ có 1,1%, rất nhiều người khao khát mà không được: “Cậu ấy cũng phải làm mấy năm, sau này đổi sang nơi khác mới thuận lợi!”
Tưởng Kiều Tây muốn tích lũy một số tài sản trong khoảng thời gian ngắn. Lâm Anh Đào hiểu anh không muốn trở về Tỉnh Thành với hai bàn tay trắng, lúc rời đi anh quá chật vật, vội vàng.
Nói nhiều những lời xót xa, đau lòng… cũng chỉ khơi dậy trong lòng Tưởng Kiều Tây sự tự trách: Anh không có thời gian ở bên cô, nên mới khiến cô ở nhà một mình nghĩ ngợi lung tung.
Vì vậy Lâm Anh Đào không nói gì.
Đầu năm 2014, Tưởng Kiều Tây từ Hồng Kông gọi điện về cho Anh Đào và ba mẹ vợ. Đầu tiên là nói anh đã nộp đơn xin từ chức, nhưng dự án trong tay vẫn chưa kết thúc, anh có thể phải ở lại thêm mấy tháng nữa. Thứ hai là, năm nay anh không thể về nhà ăn Tết, anh rất xin lỗi.
Cuối tháng giêng, lại nảy sinh thay đổi bất ngờ, Tưởng Kiều Tây nhìn thấy tên mình trong danh sách thăng chức nhân viên toàn cầu của Morgan Stanley.
Tháng Tư, Tưởng Kiều Tây hoàn thành xong dự án do mình đảm nhiệm, bàn giao xong phần còn lại cho các đồng nghiệp, anh lại đệ trình đơn từ chức lần trước không được phê duyệt lên lần nữa.
Tháng sáu năm 2014, Tưởng Kiều Tây trở về quê nhà đã rời đi quá lâu. Thời điểm này, chỉ còn cách ngày cưới anh và bà xã Lâm Anh Đào đã ước hẹn ban đầu bốn tháng.
*
Hồng Kông là một thành phố oi bức, ẩm ướt.
Tỉnh Thành lại khô ráo, có khi cả tháng cũng không thấy một giọt mưa.
Vì vậy lúc này trời đổ mưa, Tưởng Kiều Tây không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Anh Đào nói chuyện với anh trên WeChat: [Tuần trước, dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa, anh không chịu chú ý… Em đã để sẵn ô trong xe anh, trong hộp đựng đồ, anh tìm thử xem.]
[ Hôm nay anh có cuộc họp với mấy vị khách đến từ Bắc Kinh phải không? ]
Tưởng Kiều Tây cầm ô trên tay, đứng ở cổng tiếp đón phụ huynh của trường mầm non Quốc tế Montessori, có vài vị phụ huynh có lịch hẹn đang đứng đó. Giáo viên phụ trách nói, tiếp theo sẽ dẫn bọn họ vào tham quan khuôn viên trường: “Các vị vui lòng giữ im lặng.”
Trong trường không phân biệt lớp lớn lớp nhỏ, là dạy theo nhóm tuổi hỗn hợp.
Mấy vị phụ huynh đứng bên ngoài hành lang lắng nghe giáo viên phụ trách nhỏ nhẹ giới thiệu, Tưởng Kiều Tây thu ô lại, một mình đi tới phía ngoài cửa sổ ‘Lớp Bạch Mã’ nhìn vào trong.
Trong ‘Lớp Bạch Mã’, có khoảng mười bạn nhỏ từ ba đến sáu tuổi, đang ngồi vây quanh ba chiếc bàn ăn, trước mặt mỗi bạn nhỏ là một chiếc khay, trên khay có trứng thịt và rau, bên cạnh còn có một bát cơm nhỏ, có vẻ như chuẩn bị ăn cơm.
Tưởng Kiều Tây nhìn thấy sườn mặt cô giáo Lâm.
Cô giáo Lâm mặc áo tay phồng, quần ống rộng, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản. Cô đứng bên bàn, dịu dàng hướng dẫn các bạn nhỏ cùng nhau đọc lời cảm ơn trước khi ăn.
“… Cảm ơn bác nông dân đã làm ra thực phẩm, cảm ơn các chú các dì đã nấu cơm cho chúng con ăn, cảm ơn các anh các chị đã xới cơm canh cho chúng em, mọi người vất vả! Con cảm ơn mọi người!”
Ngữ điệu của Lâm Anh Đào mềm mại dịu dàng, nói cũng chậm rãi, những âm thanh trẻ con non nớt líu ríu nói theo cô, cô dẫn dắt bọn chúng đồng thanh nói: “Bây giờ chúng con bắt đầu ăn cơm, chúc tất cả mọi người ngon miệng ạ!”
Buổi chiều, Tưởng Kiều Tây đi gặp mấy nhà quản lý quỹ tư nhân đến từ Bắc Kinh. Tưởng Kiều Tây mặc dù đã làm việc ở ‘Đại ma’ hai năm, nhưng suy cho cùng chỉ mới hai mươi tư tuổi, trước mặt đều là trưởng bối của anh, nói chuyện câu nào cũng đều có thâm ý sâu xa. Trao đổi công việc xong, đối phương mời anh cùng đi dùng cơm tối, anh liền nhẹ nhàng từ chối khéo. Anh lái xe quay trở lại trường mẫu giáo, lúc đó vừa đúng năm giờ, đã lục tục có phụ huynh đến đón con.
Tưởng Kiều Tây đi đến cửa ‘Lớp Bạch Mã’, nhưng không nhìn thấy cô giáo Lâm Kỳ Nhạc đâu, chỉ có cô trợ lý dạy và cô bảo mẫu đang ở bên trong xem sách ảnh với mấy bạn nhỏ chưa có ba mẹ đến đón.
Vừa nhìn thấy Tưởng Kiều Tây cao lớn xuất hiện ngoài cửa, mấy bạn học nhỏ lần lượt ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trong đó có một cậu bé trông có vẻ chững chạc nhất đám, đoán chừng đã lên sáu, nhìn chằm chằm bộ âu phục phẳng phiu trên người Tưởng Kiều Tây một lúc: “Chú cũng là đến theo đuổi cô giáo Lâm của con ạ?”
Một cô bé con khác, mái tóc xoăn tự nhiên, ra dáng chị lớn, ôm trong lòng một bạn nhỏ còn bé xíu, cô nhóc ngước mặt dõng dạc nói: “Cô Lâm của con đã kết hôn rồi! Hơn nữa chồng cô Lâm vừa thông minh vừa rất soái! Chú không thể so sánh với chú ấy được đâu ạ!”
Đến cả cô bảo mẫu và cô trợ lý dạy cũng đều ngẩng đầu nhìn. Tưởng Kiều Tây không khỏi đưa tay trái lên sờ sờ mặt mình, ở ngón áp út tay trái đeo chiếc nhẫn cưới.
“Xin hỏi Lâm Kỳ Nhạc đã đi đâu?” Anh gật đầu chào, hỏi hai người lớn.
Cô bảo mẫu và cô trợ lý dạy đều là sinh viên vừa mới tốt nghiệp không bao lâu. Cô bảo mẫu giương mắt, vô thức nhìn chằm chằm gương mặt Tưởng Kiều Tây một hồi lâu, sau đó chớp mạnh một cái như choàng tỉnh, nhìn cô trợ lý dạy bên cạnh cũng đang liếc mắt về phía mình mỉm cười, mặt cô ấy ửng hồng nói: “Cô Lâm thực sự đã kết hôn rồi!”
“Tôi biết.” Tưởng Kiều Tây mỉm cười nói: “Tôi muốn hỏi cô ấy đã đi đâu rồi.”
Cô giáo Lâm Kỳ Nhạc của lớp Bạch Mã đã hoàn thành xong nhiệm vụ của một ngày dạy học, đang ngồi trong văn phòng ghi lại các hành vi và thái độ của từng bạn nhỏ khi tham gia các hoạt động trong ngày, sau đó bắt đầu viết kế hoạch công việc ngày mai.
Cánh cửa văn phòng vang lên tiếng gõ nhẹ rồi được đẩy ra. Lâm Kỳ Nhạc ngước lên, mỉm cười đứng dậy: “Anh chị là ba mẹ của bé Vương Nguyệt Lâm ạ.”
Tưởng Kiều Tây đứng phía ngoài cửa sổ đang để mở một bên cánh, có thể nghe thấy giọng nói của Lâm Kỳ Nhạc.
“Tính đặc thù của phương pháp Montessori là trộn các độ tuổi lại với nhau trong một lớp. Giáo viên sẽ đóng vai trò là người hướng dẫn, các bé nhỏ sẽ được học và tương tác với các anh chị lớn hơn.” Lâm Kỳ Nhạc nhẫn nại dịu dàng giải thích với hai vị phụ huynh: “Điều này sẽ giúp các bé thích thú hơn trong học tập, giống như khi chúng ta còn nhỏ, đôi khi chúng ta gần gũi và tin cậy những người bạn của mình hơn cả bố mẹ mình. Thông qua đó, các bé lớn sẽ rèn luyện được tính hòa đồng, biết giúp đỡ người khác và cả kỹ năng lãnh đạo, còn bé nhỏ thì trở nên linh hoạt, chủ động hơn. Những kỹ năng mềm này rất khó dạy, mà phải được học thông qua trải nghiệm cá nhân.
Anh chị có thể quan sát các lớp học Montessori 3-6 trong trường, anh chị sẽ thấy những nhà lãnh đạo 5,6 tuổi giúp đỡ các em nhỏ hơn mình. Bằng cách này chúng ta có thể cho trẻ không gian để chúng trưởng thành.”
Ba của bạn nhỏ đột nhiên cất giọng hào hứng: “Có phải có phần tương tự trước kia… nhà trẻ dầu khí của chúng ta, toàn bộ trẻ con trong đơn vị đều ở cùng nhau?”
“Đúng vậy ạ!” Lâm Kỳ Nhạc vội gật đầu đáp, cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Ba mẹ em làm trong công ty điện lực, hồi nhỏ bọn em cũng học ở trường mẫu giáo tương tự như vậy. Vì trẻ con ít, nên tất cả học cùng với nhau trong một lớp, giống như anh chị em —”
Cô còn chưa dứt lời thì điện thoại trên bàn đổ chuông, Lâm Kỳ Nhạc bắt máy: “A lô, dạ, Tiểu Cẩn vẫn đang xem sách ảnh trong lớp, cô trợ lý dạy ở bên đó… Được ạ, chị… khoảng sáu giờ bốn mươi? Lát nữa em sẽ sang lớp cho bé biết.”
Lâm Kỳ Nhạc lại tiếp tục tiếp chuyện hai vị phụ huynh thêm một lúc, đôi vợ chồng trẻ trút được nỗi băn khoăn lo lắng, rối rít nói cảm ơn. Lâm Kỳ Nhạc vẫy tay tạm biệt bọn họ. Cô xoay người lấy điện thoại di động, mở WeChat lên, bấm nhanh một dòng chữ, sau đó để điện thoại xuống tiếp tục viết kế hoạch công việc.
Tưởng Kiều Tây đứng ngoài cửa sổ, ngắm nhìn bàn làm việc của Lâm Kỳ Nhạc, sạch sẽ ngăn nắp, mấy quyển sách, mấy khay hồ sơ, ống đựng bút, chậu cây nhỏ và một khung ảnh.
Trong ảnh, là tết năm ngoái, Tưởng Kiều Tây, Lâm Kỳ Nhạc và ba mẹ vợ, một nhà bốn người chụp ảnh tân niên cùng nhau.
Anh cúi đầu, nhìn lướt qua điện thoại.
Anh Đào: [Tối nay mấy giờ anh về ạ?]
Tưởng Kiều Tây bấm số, đưa điện thoại lên tai.
Lâm Kỳ Nhạc viết chăm chú, cũng không ngẩng đầu lên, nhấc ống nghe trên bàn.
“Xin chào, giáo viên phụ trách lớp Bạch Mã, Lâm Kỳ Nhạc xin nghe.”
Phía bên kia không có tiếng động, Lâm Kỳ Nhạc nói: “Anh chị là phụ huynh đến đón bé ạ?”
“Xin chào cô giáo Lâm.” Tưởng Kiều Tây nói: “Tôi họ Tưởng, tôi đến đón bảo bối Anh Đào nhà chúng tôi về.”
Khi làm việc, Lâm Kỳ Nhạc nói chuyện với mọi người luôn nhỏ nhẹ dịu dàng, lễ phép lại có phần khách sáo.
Tưởng Kiều Tây bất chợt nghĩ, nếu anh mất đi cô, có phải cũng chỉ có thể nghe thấy cô dùng ngữ điệu này để gọi tên anh hay không.
Lâm Kỳ Nhạc quay lại lớp Bạch Mã, ngồi xổm xuống nói chuyện với bạn học nhỏ tên Tiểu Cẩn kia. Tiểu Cẩn ngước nhìn cô giáo, trên đầu gối là quyển sách ảnh đang mở, cô bé mở to đôi mắt tròn xoe, gật đầu thật mạnh.
“Anh ấy chính là ông xã tớ…” Lâm Kỳ Nhạc mỉm cười giải thích với hai đồng nghiệp trẻ: “Phải rồi… sắp tổ chức hôn lễ, anh ấy từ Hồng Kông về… thiệp mời vừa mới in xong, ngày mai đi làm tớ sẽ mang vào…”
Mưa đã tạnh, Tưởng Kiều Tây nắm tay bà xã đi về phía bãi đậu xe đối diện trường. Vừa mới băng qua khỏi đường, Lâm Anh Đào thoắt cái duỗi tay ôm lấy thắt lưng anh, một tí ti dáng vẻ ‘cô giáo’ cũng không có. Tưởng Kiều Tây dừng lại bên lề đường.
“Sao anh lại đến đón em! Anh cũng không nói trước một tiếng!” Lâm Anh Đào ở trong lòng anh hớn ha hớn hở.
Tưởng Kiều Tây cúi nhìn cô.
Rõ ràng đã là ngày thứ tư từ Hồng Kông trở về.
“Anh vốn định đến từ mấy hôm trước.” Anh vừa nói vừa duỗi tay vén những lọn tóc lòa xòa bên tai cô: “Ai ngờ công việc lại nhiều như vậy.”
Lâm Anh Đào ngước mắt lên, ngắm kỹ gương mặt anh một lượt, cô hạ giọng đắc ý: “Đồng nghiệp của em khen anh còn đẹp trai hơn trong ảnh… các cô ấy đều không nhận ra anh!”
Tưởng Kiều Tây vừa nghe vừa quay đầu nhìn thoáng qua đèn giao thông, bộ dạng rất chi hài lòng.
Hai vợ chồng thợ điện Lâm đang loay hoay nấu cơm, Lâm Anh Đào vào nhà, reo to: “Ba mẹ! Bọn con về rồi!”
Tưởng Kiều Tây thay giày, anh ngước đầu, nhìn thấy trên ti vi trong phòng khách đang chiếu ‘Trung Quốc trên đầu lưỡi’.
(*Trung Quốc trên đầu lưỡi – A bite of China: là loạt phim tài liệu của CCTV về đề tài ẩm thực và nấu nướng ở Trung Quốc. Bộ phim có 7 tập thu hút văn hóa ẩm thực Trung Hoa qua nhiều phương diện khác nhau. Không chỉ gợi lại hồi ức món ăn ngon cho người xem, mà còn thể hiện niềm thương nhớ đối với quê nhà và người thân. Phần 1 phát sóng năm 2012.)
Thợ điện Lâm từ trong bếp đi ra nói: “Kiều Tây, mau vào đây, con xem thiệp mời này, có cần gửi cho cấp trên, đồng nghiệp, thầy cô và bạn học cũ của con ở Hồng Kông không?”
Mẹ Lâm bày đồ ăn ra bàn, nói với Lâm Anh Đào: “Ba con ở nhà viết thiệp mời suốt từ sáng tới giờ.” Rồi ngoái đầu nói: “Lão Lâm, người ta từ Hồng Kông đến tham dự tiệc cưới, anh phải thanh toán tiền máy bay và tiền khách sạn cho người ta đấy nhé!”
Thợ điện Lâm ở trong phòng khách nói: “Con trẻ kết hôn là một ngày vô cùng ý nghĩa! Anh chính là hỏi Kiều Tây một chút, xem nếu có bạn bè nào thân thiết gần gũi, nên mời đến, cùng chứng kiến hạnh phúc của con nó.”
Tưởng Kiều Tây cởi áo vest ra, anh cầm xấp thiệp mời ba vợ đã viết xong nhìn qua từng cái một, rồi lại xem danh sách — bên trên toàn bộ đều là các chú dì, các ông bà cụ ở công trường Quần Sơn hồi Anh Đào còn nhỏ.
Anh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thấy mẹ vợ bưng nồi lẩu nóng hôi hổi đi ra, anh xắn tay áo sơ mi lên, đứng dậy đỡ lấy: “Mẹ, để con!”