Hôm nay là thứ sáu, Tô Hồng Tụ làm việc lòng có chút không yên, một phần do đêm qua mất ngủ, một nguyên nhân khác, chính là vì Mạnh Tư Thành.
Đã bốn giờ chiều rồi, vẫn chưa thấy Mạnh Tư Thành gọi điện thoại đến. Mà bình thường, anh đều gọi điện thoại đến từ rất sớm để hỏi thăm tình hình của công ty.
Tô Hồng Tụ hết lần này đến lần khác nhìn điện thoại vẫn yên lặng đặt trên bàn, nhưng điện thoại di động giống như là bị bỏ quên, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Cô cầm điện thoại lên, nghĩ tới tối hôm qua cô yên lặng chờ đợi, trong lòng nói không ra được tư vị gì. Cô ngồi ngây ngẩn một hồi,DĐLQĐ liền dứt khoát dằn lòng, đem điện thoại di động để vào trong túi, không muốn nhìn đến nó nữa.
Ai ngờ mới vừa bỏ vào trong túi, tiếng chuông di động lại vang lên, trong lòng cô vui mừng, cuống quít lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, hiển thị người gọi đến lại là: Tôn Kiến Nghiệp!
Giống như bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, cô chợt nhớ lại, nếu như đầu óc của cô không bị choáng váng mà nhớ lầm, sáng sớm hôm nay cô mới chính thức tuyên bố người này chính là bạn trai của cô!
Nhận điện thoại, quả nhiên là Tôn Kiến Nghiệp, không phải mọi người đều nói phải tìm hiểu nhau nhiều hơn để tình cảm được thăng tiến sao? vì vậy anh ta hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm, Tô Hồng Tụ nắm chặt điện thoại, cắn môi gật đầu đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng cô cảm thấy rất tồi tệ.
Cô đã quyết định, quyết định tìm một đối tượng xem ra thích hợp nhất để lui tới, sau đó vì vậy gả cho người ta hoàn thành một chuyện lớn trong đời! Tại sao cô lại vẫn ở chỗ này tâm tâm niệm niệm mà nghĩ đến thần long thấy đầu không thấy đuôi tổng giám đốc Mạnh đây?
Đó là điều cô nên nghĩ sao? Cô nỡ phụ lòng mẹ già ở nhà và con người nhìn rất thành thật Tôn Kiến Nghiệp sao?
Tô Hồng Tụ ở trong lòng đối với bản thân tự khiển trách một phendiendanlequydon.com, dùng sức lắc đầu để quên đi tất cả, quên Mạnh Tư Thành, tập trung làm việc đi làm việc đi! Chỉ có công việc mới là điều cô nên làm nhất .
==Ngày hôm nay là thứ bảy, vì đã hẹn trước từ hôm qua, nên Tô Hồng Tụ và Tôn Kiến Nghiệp cùng nhau ăn cơm, rất kỳ quái là hai người đã chính thức trở thành người yêu của nhau nhưng khi ở cùng một chỗ vẫn không được tự nhiên. Tô Hồng Tụ không nhìn ra Tôn Kiến Nghiệp đang vui hay không vui, mà Tôn Kiến Nghiệp giống như có tâm sự nặng nề, nên không nhận ra cô gái đang mất hồn ngồi đối diện anh ta .
Cơm nước xong, hai người đi dạo ở quảng trường gần đó một vòng, sau đó Tôn Kiến Nghiệp đưa Tô Hồng Tụ về nhà.
Lần này, có thể là vì đã trở thành người yêu, Tôn Kiến Nghiệp đến thăm phòng của Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ cũng không từ chối nữa.
Cô nam quả nữ đêm hôm khuya khoắc, nhưng không có xảy ra chuyện gì, chỉ là vào ngồi một lúc, uống cốc nước, sau đó nói một số chuyện linh tinh như giao thông ở đây hay tiền thuê phòng thế nào mà thôi.
Tôn Kiến Nghiệp còn đi xem cái phòng bếp nho nhỏ của Tô Hồng Tụ, hỏi có nấu cơm được hay không ..., Tô Hồng Tụ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng trả lời tường tận đầu đuôi một dạng như học sinh tiểu học.
Sau đó Tôn Kiến Nghiệp nhìn đồng hồ đã mười giờ, mà hai bên cũng đang rơi vào cục diện không ai nói lời nào, nên anh ta quyết định đứng dậy muốn rời đi.
Tô Hồng Tụ suy nghĩ mấy ngày trước Tôn Kiến Nghiệp đối với cô giống như rất nhiệt tình, không biết tại sao hôm nay lại có thái độ ngược lại như vậy? Đang có chút hiếu kỳ, không ngờ Tôn Kiến Nghiệp đang đi đến cửa phòng chợt quay đầu lại nói: "Hôm nay cảm xúc của tôi không tốt lắm, không phải vì cô đâu, cô đừng để ý nhé."
Tô Hồng Tụ gật đầu liên tục, nói: "Tôi hiểu."
Tôn Kiến Nghiệp nghiêm túc nói: "Nếu như có thể cùng cô phát triển tiếp, tôi cảm thấy rất vui vẻ."
Tô Hồng Tụ hơi đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Tôn Kiến Nghiệp nở một nụ cười có chút miễn cưỡng, đóng cửa lại giúp cô rồi rời đi.
==Tô Hồng Tụ hít một hơi thật sâu, ngã xuống giường, nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hai ngày nay, cô tự cười với bản thân, tự nói với mình, quyết định của cô không sai, ít nhất cô nên để mẹ được yên tâm.
Nghĩ đến mẹ, cô mới nhớ còn chưa nói với bà chuyện này, nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, mẹ cô chắc vẫn chưa đi ngủ, cô vội vàng gọi điện thoại cho bà.
Mẹ cô nghe được chuyện của Tô Hồng Tụ và Tôn Kiến Nghiệp, bà rất vui mừng, liên tiếp nói bà đã có thể yên tâm, còn nói ngộ nhỡ bà có xảy ra chuyện gì, cũng không phải tiếc nuối cái gì nữa, nói xong rơm rớm nước mắt. Tô Hồng Tụ vội vàng nhỏ nhẹ an ủi bà.
Mẹ cô lau nước mắt, lại thúc dục Tô Hồng Tụ kết hôn, điều này làm cho Tô Hồng Tụ một phen dở khóc dở cười, vừa mới xác định quan hệ, bây giờ đã nhắc tới chuyện kết hôn?
Thật vất vả mới thuyết phục được mẹ cô, cúp điện thoại, Tô Hồng Tụ đi tắm, lại không có chút buồn ngủ nàoDiễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn. Suy nghĩ một chút mai là chủ nhật, cũng không cần dậy sớm, dứt khoát đem nồi chảo chén bát trong phòng bếp mang ra rửa lại.
Dọn dẹp xong, nhìn điện thoại di động, đã mười hai giờ, nên ngủ thôi ?
Vì vậy cô nằm lên giường, nhưng lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, ngẩng đầu nhìn thấy điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, do dự một chút, rồi cầm lên điện thoại mở Internet, đăng nhập msn.
Đêm khuya yên tĩnh, msn không có người nào online.
Tô Hồng Tụ cắn môi cười khổ, rốt cuộc cô đang chờ cái gì ?
Vì vậy cô thoát khỏi msn, đóng Internet, suy nghĩ một chút, cô còn muốn tắt máy điện thoại!
Ai ngờ đang lúc muốn tắt máy, chuông điện thoại chợt vang lên, ở trong đêm khuya yên tĩnh, làm cho Tô Hồng Tụ sợ hết hồn.
Nhìn hiện thị người gọi đến ba chữa thật to Mạnh Tư Thành, tim cô tự nhiên đập nhanh hơn.
Cắn môi do dự một chút, cô nhấn lên nút "Nghe".
Đầu điện thoại bên kia không thấy ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở như có như không.
Nhất thời, Tô Hồng Tụ cảm giác hô hấp của cô hơi khó khăn, rốt cuộc không nhịn được nhẹ giọng "A lô" một tiếng.
Bên kia Mạnh Tư Thành cuối cùng cũng nói chuyện, chỉ là giọng nói rất khàn và thô rát, thậm chí còn hơi suy yếu.
"Không có việc gì, gọi nhầm điện thoại thôi." Nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Hồng Tụ nhìn điện thoại bị cúp, ngẩn người một chút, ngay sau đó nghĩ đến giọng nói vừa rồi của anh, sao lại suy yếu khàn khàn như vậy?
Cô rất nhanh nhớ đến chuyện hôm qua, chẳng lẽ anh ngã bệnh rồi?
Vì vậy Tô Hồng Tụ bắt đầu do dự, có phải hay không nên gọi lại hỏi qua một chút ?
Anh nói anh không có việc gì, một người cường hãn kiên cường như anh sẽ cần sự quan tâm của một Tô Hồng Tụ ngốc ngếch sao?
Nhưng. . . . . . hình như anh ngã bệnh rồi, nghe giọng nói của anh rất suy yếu, lại còn rất khàn.
Sau một phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô quyết định gọi lại cho anh, coi như không phải lo lắng anh ngã bệnh, cú điện thoại vừa nãy rất kỳ lạ, cô cũng nên gọi lại hỏi một chút chứ?
Sau khi Tô Hồng Tụ tự tìm được lý do cho bản thân, liền vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi lại. Chuông reo một lúc lâu, điện thoại cuối cùng cũng được nhận. Bên kia giọng nói yếu ớt của Mạnh Tư Thành hỏi: "Sao vậy?"
Tô Hồng Tụ cuống quít hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì, tại sao điện thoại chợt bị cúp."
Mạnh Tư Thành trầm mặc, sau đó giọng nói hơi nóng nảy: "Tôi nói không có việc gì!" Sau đó "Pằng" một tiếng điện thoại lại bị cắt đứt.
Tô Hồng Tụ càng thêm lo lắng! Nhất định là anh ngã bệnh rồi, vì anh đang không thoải mái, cho nên mới như vậy đi?
Vì vậy cô lại lấy dũng khí, gọi lại lần nữa, lần này vừa tiếp thông liền vội vàng hỏi: "Mạnh Tư Thành, có phải anh ngã bệnh rồi không ?"
Tiếng hít thở của Mạnh Tư Thành có chút nặng nề, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, nhưng không nói gì, cũng không cúp điện thoại.
Tô Hồng Tụ khẩn trương hỏi: " Bây giờ anh đang ở đâu? Rốt cuộc như thế nào? Đã đi bệnh viện chưa? Có người chăm sóc hay không?"
Cô nói ra liên tiếp những câu hỏi, nhưng người bên kia không trả lời lại câu nào, khiến Tô Hồng Tụ càng thêm lo lắng, siết chặt điện thoại di động đang muốn tiếp tục hỏi, lại nghe Mạnh Tư Thành nói: "Tô Hồng Tụ,Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn tại sao tôi chưa từng phát hiện, cô lại có thể nói nhiều như vậy ?"
Nhất thời Tô Hồng Tụ há hốc mồm cứng lưỡi, đúng vậy, tại sao cô chợt nhiều lời như thế đây? Vì vậy cô cà lăm nói: "Chuyện này. . . . . . Ngã bệnh. . . . . . Bệnh viện. . . . . ."
Mạnh Tư Thành dứt khoát cắt đứt lời của cô..., lạnh lùng nói: " Cô nói nhảm nhiều như vậy, có tác dụng gì không?"
Tô Hồng Tụ xấu hổ nói: "Không. . . . . ."
Sau đó Mạnh Tư Thành trầm mặc, rồi nặng nề mở miệng nói: "Cứ cho là tôi ngã bệnh, đối với cô cũng không ảnh hưởng gì!"
Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, anh bị bệnh, tôi, tôi. . . . . ."
Giọng nói của Mạnh Tư Thành hơi gấp gấp cắt lời cô hỏi: "Cô làm sao à?"
Tô Hồng Tụ lầm bầm nói: "Tôi. . . . . ." Cô làm sao? Anh ngã bệnh, cô rất lo lắng rất đau lòng !
Bên kia Mạnh Tư Thành giống như thở dài, có chút mất mác nói: "Thôi, không nói chuyện với cô nữa, tôi cúp máy đây." Nói xong muốn cúp điện thoại.
Tô Hồng Tụ vội vàng ngăn lại nói: "Không cần, Mạnh Tư Thành, thực sự anh đang ngã bệnh sao?"
Mạnh Tư Thành ho khan, sau đó có chút mất mác tự lẩm bẩm: " Nếu tôi ngã bệnh, cô sẽ chăm sóc cho tôi sao."
Giọng nói của anh, tại sao lại bất đắc dĩ như vậy ? Giống như đối với tất cả mọi thứ mất đi lòng tin, giống như không còn hy vọng, giống như một đứa bé bị toàn bộ thế giới từ bỏ!
Trong lòng của Tô Hồng Tụ, lập tức bị níu chặt, đau đớn khiến cô không thở nổi.
Trong mắt cô có chút ướt át, nhưng cô cố gắng nhịn xuống, cắn răng nói: "Sẽ không, tôi làm sao mặc kệ anh được?"
Mạnh Tư Thành chợt cười nhàn nhạt nói: "Vậy cô đến đây đi."