Cô gái lặng lẽ ngồi quan sát trong một khoảng thời gian dài.
Dường như là cô đã bị tê liệt, hoặc có lẽ là cô lạnh nhạt.
Mãi đến lúc người đàn ông bị người ta kéo ra khỏi công trường, cô gái mới gõ nhẹ hai cái vào tay vịn.
Tài xế nhận được lệnh liền nổ máy chạy khỏi nơi này.
* * *
Trợ lý Điền không bao giờ ngờ được là tiên sinh của mình lại đi đánh nhau với người khác.
Người của đội thi công cũng đã biết được thân phận của Mộ Khanh, ai nấy đều không dám thở mạnh, vì sợ Mộ Khanh sẽ nổi nóng với mình.
Sau khi trợ lý Điền hoàn tất các thủ tục để đưa Mộ Khanh ra khỏi đồn cảnh sát, anh đã nhận được lệnh là lập tức đi tìm chủ nhân của mai viên qua cho anh ta bằng mọi giá, trợ lý Điền lúc này mới biết là mai viên đã bị đập bỏ, dấu vết cuối cùng mà Nhiếp Hoan để lại cũng đã bị xóa bỏ rồi.
Trợ lý Điền không dám nói câu nào, đưa Mộ Khanh trở về công ty, Mộ Khanh vừa mới tắm rửa xong, chủ mai viên đã chủ động đến thăm anh ta.
Mộ Khanh ngồi trên ghế, mái tóc của anh vẫn còn hơi ướt, nhưng chiếc áo sơ mi của anh lại được cài lại tỉ mỉ đến tận cổ áo, anh ta giấu mình dưới ánh đèn mờ ảo, kiềm chế và u ám.
Người đàn ông tuấn tú đó bước vào địa bàn của anh một cách bình tĩnh, nở nụ cười quyến rũ, Mộ Khanh xém tý nữa là không nhịn được mà lao lên đấm anh ta một phát.
"Anh sai người đập bỏ mai viên à?"
Triệu Trung Lê mỉm cười nói: "Xin lỗi, em gái của tôi trước giờ chưa bao giờ đòi hỏi tôi bất cứ điều gì, em ấy nói là muốn đập bỏ mai viên xây lại cho nên tôi bắt buộc phải chiều theo em ấy."
"Sao anh có thể làm như vậy?" Cổ họng của Mộ Khanh tràn ngập mùi máu tanh, anh nghiến răng "Đó là nhà của tôi!"
"Nhưng anh đã bán nó cho tôi rồi không phải sao?"
Mộ Khanh cảm giác như là bị người ta đấm một đấm vậy, đấm vào ngay vị trí mềm yếu nhất trong lồng ngực, đau đến mức khiến anh muốn cúi xuống.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Anh không nên động vào ngôi nhà của tôi! Không nên!"
"Ồ." Nụ cười của Triệu Trung Lê khẽ cứng lại, anh ta ho nhẹ một tiếng: "Vậy đi, tôi đưa cho anh một thứ, sau đó hai chúng ta không nợ nần gì nhau nữa anh thấy sao?"
"Không bao giờ!" Mộ Khanh cười một cách khát máu và lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm Triệu Trung Lê "Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho anh, em gái anh và cả gia đình của anh, một người tôi cũng không bỏ sót!"
"Anh xem xong rồi hẳn nói." Triệu Trung Lê đột nhiên bật cười, lấy một quyển nhật ký tinh tế ra đưa đến trước mặt Mộ Khanh.
"Đây là thứ do chủ nhân của mai viên để lại, theo lý thì người đó sẽ không để nó lại cho anh đâu. Nhưng chủ nhân của nó lại không có người thân, không có bạn bè, tôi nghe nói hai người từng suýt nữa trở thành vợ chồng, cho nên tôi cảm thấy là anh nên có được nó, coi như là sự bù đắp của tôi dành cho anh vậy."
Mộ Khanh sững sờ nhìn cuốn nhật ký, trên đó có hơi thở của Nhiếp Hoan, anh không dám đưa tay ra nhận lấy nó, cũng không dám động vào nó, cứ như là một món đồ bị nguyền rủa vậy.
Triệu Trung Lê đứng dậy: "Vật đã về với nguyên chủ, tôi đi đây."
Nói xong, Triệu Trung Lê lịch sự rời đi, vừa đi đến trước cửa văn phòng thì điện thoại của anh reo lên.
"Alo.." Giọng của anh ta rất nhẹ nhàng, như thể là anh ta đang sợ làm người ở đầu dây bên kia bị giật mình vậy "Anh về ngay đây, đừng lo lắng, anh đã giải quyết xong rồi, em cứ tin anh."
Anh ta nhẹ nhàng đùa giỡn với người ở đầu dây bên kia, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi khiến người ta cảm thấy ngột ngạt này.
Mộ Khanh vẫn ngồi im bất động, sau một hồi lâu anh mới mở cuốn nhật ký ra với đôi tay run rẩy.
".. Anh ta nói anh ta tên là Mộ Khanh, mấy câu đơn giản thôi mà anh ta cũng nói lắp bắp nữa, chẳng lẽ anh ta bị cà lăm sao?"
"Mộ Khanh rất thông minh, nhưng anh ấy không bao giờ thể hiện sự thông minh của mình, anh ấy là một chàng trai ngay thẳng hiếm có."
"Mộ Khanh mỉm cười nhìn rất đẹp."
"Chúng tôi đã ở bên nhau rồi, là anh ấy chủ động lên tiếng, nể mặt anh ấy căng thẳng đến mức đôi má đỏ ửng nên tôi đã đồng ý rồi."
"Mộ Khanh rất bận, nhà họ Mộ, công ty, bạn bè sau đó cuối cùng mới đến lượt tôi, bất kể việc gì, tôi vẫn luôn là người xếp cuối cùng. Nhưng mà tôi có thể làm gì đây? Anh ấy rất vất vả, rất khó khăn, nếu ngay cả tôi cũng không chịu hiểu cho anh ấy thì còn ai nữa chứ?"
"Mộ Khanh đã cầu hôn tôi, tôi đã đồng ý rồi. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ gọi anh ấy là Mộ tiên sinh, Mộ tiên sinh còn tôi là Mộ phu nhân của anh ấy, sau này mong anh hãy chỉ bảo thêm."
"Tôi trúng tuyển rồi, nhưng Mộ tiên sinh lại phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày, là do tôi sơ suất, lần đầu tiên tôi biết được là hóa ra Mộ tiên sinh lại kiên trì vì nhà họ Mộ như vậy, anh ấy sắp bị bệnh nặng rồi. Mộ tiên sinh như vậy thì sao tôi có thể bỏ anh ấy ở lại đây một mình chứ? Đợi thêm một khoảng thời gian nữa vậy, đợi sau khi chúng tôi kết hôn và lập gia đình, đợi sau khi Mộ tiên sinh nhận được sự ấm áp và có người để gửi gắm, thì lúc đó tôi mới tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình vậy. Đến lúc đó tôi đi học, để Mộ tiên sinh ở lại trông con hẳn là rất thú vị nhỉ."
"Tôi có thai rồi, trước cả khi tổ chức đám cưới, anh ấy vui mừng như một đứa trẻ vậy."
"Mẹ anh ấy đến gặp tôi, bà ấy nói là bà ấy hi vọng tôi có thể hiến thận của mình cho em trai của anh ấy, bà ấy bị điên à? Bà ấy còn dám tự tiện tiến hành xét nghiệm nữa chứ? Tôi rất tức giận, tôi đã nổi nóng với anh ấy, tôi nói với anh ấy là mẹ của anh không hề yêu thương anh một chút nào cả, anh ấy nghe xong liền vô cùng tức giận, anh ấy chưa bao giờ tức giận đến mức này qua, thật đáng sợ quá đi."
"Tôi không dám nói với anh ấy những gì mẹ anh ấy đã nói, vì tôi sợ nghe thấy câu trả lời từ miệng của anh ấy.. Bởi vì tôi mãi mãi vẫn xếp cuối cùng, tôi rất sợ.."
"Đầu của tôi đau đến mức sắp nổ tung rồi, tôi không biết là nên nói điều này với ai nữa."
".. Tôi rất hận! Rất hận! Rất hận! Nhưng khi tôi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác vì đã 3 ngày không ngủ của Mộ tiên sinh, tôi đột nhiên hận hết nổi rồi.. Anh ấy đã tìm tôi ba ngày rồi, ngay cả ca phẫu thuật của Mộ Sở Minh anh ấy cũng không đến, giây phút này tôi mới hiểu ra là tôi ở trong lòng anh ấy còn quan trọng hơn cả nhà họ Mộ, có đúng vậy không? Nhưng nếu như tôi nói sự thật cho Mộ tiên sinh biết, nói với anh ấy là mẹ của anh đã bắt cóc vị hôn thê của anh vì đứa em trai, ép cô phải bỏ đi đứa con của anh, lấy thận của vị hôn thê của anh, thì anh ấy phải làm sao? Anh ấy nên làm thế nào? Chắc là anh ấy mới là người đau khổ nhất phải không? Anh ấy cố gắng như vậy để nhận được sự chấp thuận của gia đình, khó khăn lắm mới nhìn thấy được một chút ánh sáng hy vọng, tôi nên phá hủy tất cả những điều này sao? Tôi nên lật đổ ước mơ của anh ấy sao? Tôi nên làm như vậy sao?"
"Tôi không dám nói.. Tôi sợ anh ấy sẽ tuyệt vọng.. Hóa ra tôi yêu anh ấy còn nhiều hơn cả bản thân mình.."
"Chuyện rồi cũng sẽ qua thôi, tất cả sự u ám và đau khổ đó, chắc chắn sẽ qua đi thôi, chỉ cần tôi cứ kiên trì theo sau anh ấy, một ngày nào đó tất cả mọi thứ đều sẽ qua đi thôi.."
"Có phải là tôi đã sai rồi không? Tại sao chúng tôi lại càng đi càng xa thế này?"
"Tôi bắt đầu gặp ác mộng rồi, tôi mơ thấy đứa con hỏi tôi là tại sao tôi lại bỏ nó, tôi không hề muốn bỏ nó, chỉ là tôi không thể bảo vệ được cho nó.. Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con.. Là do mẹ vô dụng.. Mẹ xin lỗi.."
"Cô gái đó là ai? Mộ tiên sinh, sao anh lại không nói cho em biết?"
"Có phải tôi điên rồi không? Có phải là tôi cũng giống như Mộ tiên sinh cũng bị mắc chứng hoang tưởng rồi không? Chỉ tiếc là chúng tôi không phải là sự tồn tại quan trọng nhất của nhau.."
"Tôi lại gặp ác mộng rồi, nửa đêm tôi đột nhiên tỉnh giấc, xung quanh đều trống trải, Mộ tiên sinh cũng không có ở đó. Đã bao lâu tôi không gặp anh ấy rồi nhỉ? Từng ngày từng ngày trôi qua.. Hóa ra ngoại trừ Mộ tiên sinh ra thì tôi không còn gì cả.."
"Mộ tiên sinh, anh không được phép bỏ rơi em đâu nha.. Em rất sợ, nếu như mất anh nữa thì em không biết là em còn gì nữa rồi.. Mộ tiên sinh.."
"Anh ấy sắp đính hôn rồi, anh ấy không còn là Mộ tiên sinh của tôi nữa rồi.."
"Mộ tiên sinh của tôi, cuối cùng vẫn bỏ rơi tôi rồi.."
"Mộ tiên sinh, Mộ tiên sinh, Mộ tiên sinh.."
"Mộ tiên sinh.."
"Mộ tiên sinh.."
* * *