Kiều Uyển Uyển không hỏi thêm gì nữa, mở cửa phòng làm việc rồi chạy ra ngoài không thèm ngoảnh lại.
Cô đi lang thang trên đường một lúc lâu, cuối cùng đi tới trước cửa một bệnh viện.
“Tôi muốn phá bỏ đứa bé này.”
Đứng trong phòng làm việc của bác sĩ, cô gian nan nói ra từng câu từng chữ.
Bác sĩ đeo kính ngẩn người, nhìn chằm chằm tờ báo cáo mới có kết quả kia rồi kiên nhẫn nói với cô: “Thành tử cung của cô rất mỏng, đây cũng là lần đầu tiên cô mang thai. Nếu phá bỏ đứa bé này thì chẳng những sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với cơ thể cô, mà sau này… muốn mang thai sợ là cũng khó khăn.”
Kiều Uyển Uyển không biết cuối cùng mình ra khỏi bệnh viện như thế nào.
Cô chỉ nhớ rõ là cuối cùng cô không đành lòng phá bỏ đứa bé này.
Chu Thần Diệp nói đúng, số tiền anh cho cô đủ nhiều rồi, đừng nói là nuôi dưỡng một đứa trẻ, cho dù có nuôi mười đứa thì cũng không thành vấn đề.
Vậy.. nếu như cô lén sinh đứa trẻ này ra rồi một mình nuôi lớn mà không nói cho anh biết, chắc là cũng được đúng không?
Cô tự đưa ra quyết định này, hơn nữa từ đó về sau không liên lạc với Chu Thần Diệp một lần nào nữa.
Hai tháng sau, Kiều Uyển Uyển khởi hành đến Anh.
Tuy rằng cô không có nói cho Chu Thần Diệp biết, nhưng sợ là chỉ cần cô ở lại Đông Thành thì rất có thể sẽ bị anh phát hiện. Cô sợ anh sẽ ép cô phá thai, càng sợ sau khi sinh con ra sẽ bị anh cướp đi đứa trẻ….
Cho nên cô phải rời khỏi Đông Thành, vĩnh viễn không trở về đây nữa.
Trước khi sinh một tháng, Kiều Uyển Uyển gặp được Trình Chiếu trong một quán cà phê ở Luân Đôn.
Cô biết anh, cũng biết anh là một người bạn tốt của Chu Thần Diệp.
Kiều Uyển Uyển đặt bàn tay lên phần bụng đã lớn vượt mặt của mình, trong mắt không giấu được sự căng thẳng: “Đứa trẻ sắp chào đời rồi, tôi sẽ không bỏ nó đâu!”
Trình Chiếu kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, im lặng hồi lâu mới khẽ mở miệng: “Tôi không bảo cô phá bỏ đứa trẻ.”
Cô nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nghi hoặc khó hiểu: “Vậy anh tới đây tìm tôi…”
“Thần Diệp tự sát rồi.”
Trình Chiếu ngắt lời cô, mặt không chút cảm xúc.
Anh rất bình tĩnh, bình tĩnh tựa như người chết chỉ là một người xa lạ chứ không phải bạn thân của anh.
Kiều Uyển Uyển mất rất nhiều sức lực mới tiêu hóa được câu nói bình tĩnh này của anh.
Cô đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trong tai như ù đi, môi nhếch lên muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được gì, chỉ biết nở một nụ cười.
Cười đến cuối cùng lại bật khóc nức nở.
Cuộc đời của con người có bảy nỗi khổ: sinh, lão, bệnh, tử, cầu bắt đắc, oán tăng hội, ái biệt ly.
Không ngờ rằng mọi thứ đều xảy đến với cô…
Thời tiết London sương mù mênh mông, cô đưa mắt nhìn ra ngoài nhưng không thấy được ánh mặt trời, chỉ có một màn sương mù u ám.
–
Kiều Uyển Uyển cùng Trình Chiếu về nước.
Ngày xuống máy bay cũng là ngày đưa tang của Chu Thần Diệp.
Anh là một nhân vật có tiếng tăm ở Đông Thành, cho nên có rất nhiều người đến phúng viếng chia buồn.
Trình Chiếu mặc đồ đen tham dự tang lễ, Kiều Uyển Uyển đứng bên cạnh anh, nghe anh trầm giọng nói: “Thần Diệp được nhận nuôi, không cha không mẹ cũng không có thân thích nào khác, vậy nên cô cứ sinh đứa trẻ này ra đi, tôi sẽ phụ cô nuôi dạy.”
Kiều Uyển Uyển gật đầu nói được, hốc mắt rất chua xót nhưng nước mắt vẫn không rơi xuống.
“Cô Kiều.” Trình Chiếu thở dài, “Thần Diệp cậu ấy… cả đời cậu ấy đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng nói cho cùng cũng là một người đáng thương, mong cô đừng oán giận cậu ấy.”
Cô nói không sao, tôi không oán giận.
Có gì đáng oán giận chứ?
Chu Thần Diệp nói không sai, là cô đáng đời, là cô vọng tưởng muốn có được tình yêu của anh.