*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ giờ mình hông dịch tên chương nữa. Vì khó quá đó ?. Edit: Dol. Vì có phương tiện, Lục Quân Tiên không có ngồi xe của Ngu Tự Quần, tự lái xe mang theo Kỷ Trình. Cô nam quả nam ngồi chung một xe, mê đệ Kỷ Trình cảm thấy đặc biệt khẩn trương, cậu vẫn như cũ ôm quyển sách kia trong lòng, bàn tay vô thức xoa xoa đai an toàn, mắt nhìn phía trước, biểu cảm lạnh lùng. Khóe mi Lục Quân Tiên trông thấy cậu đang xoa xoa, vầng môi không nhịn được cong lên tới, nghĩ thầm đại nam hài này chơi vui cực kỳ. Trên người Kỷ Trình còn mặc lệ đồng phục giao cơm, Lục Quân Tiên tò mò hỏi: "Buổi chiều cậu đến đây bằng cách nào?" "Tôi chạy scooter* giao hàng." Scooter*: Theo một số tài liệu, Scooter là cách gọi chung cho dòng xe tay ga, để phân biệt với các loại xe máy thông thường. Các mẫu xe thuộc dòng Scooter cho phép người lái có thể dễ dàng bước qua khung (step-through frame) và có không gian sàn để chân phía trước khá rộng. Kiểu thiết kế này xuất hiện từ khá sớm trong ngành công nghiệp xe máy.
Loại xe phổ biến của các shipper nước ngoài. Scooter, Lục Quân Tiên cười khẽ một chút, gật đầu đã hiểu, cơm hộp tiểu ca chạy scooter hoàn toàn tiêu xứng. "Sau khi cơm nước xong tôi đưa cậu về văn phòng làm lấy xe." Nghe vậy, Kỷ Trình sửng sốt, bất tri bất giác mà nghĩ, có phải nếu không có scooter, Lục Quân Tiên sẽ trực tiếp đưa cậu về nhà luôn? Bỗng nhiên cảm thấy scooter có chút phiền, thật chán quá đi. Chỗ ăn cơm cách văn phòng cũng không xa, Kỷ Trình còn chưa nghĩ ra nên trả lời Lục Quân Tiên như thế nào, xe cũng đã ngừng. Bốn người cùng nhau bước vào trong, nhân viên phục vụ liền cầm thực đơn lại đây oder món. Ngu Tự Quần khách khí đưa thực đơn cho Lục Quân Tiên chọn món trước. Lục Quân Tiên không có cùng anh ta khách khí, tay cầm thực đơn, hai mắt đảo vòng, chọn vài món, lại hỏi Kỷ Trình bên cạnh, "Cậu muốn ăn món gì? Nhìn qua xem?" Hắn nói như vậy, Kỷ Trình liền nhìn thoáng qua, thành thành thật thật mà "Nhìn qua". "Anh chọn, tôi đều ăn." Ngu Tự Quần:...... Nga khoát(?), tiểu mao hài này cũng thật khéo ăn nói. Lục Quân Tiên cũng chẳng nghĩ được nhiều giống Ngu Tự Quần vậy, Kỷ Trình đến đây là vì hắn, cùng tất cả mọi người đều không thân, bộ dáng và tính cách lại có chút quái gở, cậu thốt ra mấy câu như thế cũng thường thôi. "Tôi chọn toàn món chiêu bài, tất cả ăn đều ngon." Lục Quân Tiên cười gật gật đầu, đem thực đơn đưa sang cho Ngu Tự Quần. Ngu Tự Quần cũng không có chọn, đưa qua cho Mạnh Qua xem, cái miệng lại nhịn không được huyên thuyên: "Bé con miệng cậu thật ngọt, món Quân Tiên gọi cậu đều ăn, món chúng tôi gọi cậu có ăn không?" Kỷ Trình lãnh đạm mà nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Đều ăn." Ngu Tự Quần:...... Lục Quân Tiên xem đến buồn cười, chờ Mạnh Qua gọi đồ ăn xong, nhân viên phục vụ đi ra ngoài, trước thế bọn họ giới thiệu. "Ngu Tự Quần Ngu đạo, cậu xem TV chắc cũng biết." Lục Quân Tiên đối Kỷ Trình nói. Kỷ Trình gật gật đầu, "Lúc xem chương trình họp báo ra mắt phim của anh có thấy qua." Ngu Tự Quần:...... Vấn đề là, so với tác gia kiêm biên kịch Lục Quân Tiên, kẻ làm đạo diễn như anh ta mới là người có tần suất lên sóng TV tương đối cao, Kỷ Trình lúc nói ra lời này giống như cậu tặng kèm anh ta thêm một cái liếc mắt thì phải??? Nhưng mà sự thật chính là như thế. Lục Quân Tiên đã lĩnh giáo được normal mode của mê đệ Kỷ Trình, ngoại trừ lâu lâu cười một cái còn lại thì hoàn toàn không phản ứng. "Vị kia là Mạnh Qua, bạn trai của Ngu đạo." Lục Quân Tiên nói, đưa mắt nhìn Ngu Tự Quần, hỏi: "Anh sẽ giới thiệu tiếp?" Bữa này vốn là để Ngu Tự Quần giới thiệu Mạnh Qua, Ngu Tự Quần gật đầu, ôm ôm Mạnh Qua, đang chuẩn bị tiếp lời hắn, liền thấy mặt Kỷ Trình đột nhiên liền đỏ lên...... Chính là đột nhiên, liền đỏ...... "Tôi ra mắt bạn trai, cậu đỏ mặt cái gì?" Ngu Tự Quần cảm thấy thật là không hiểu nổi, buổi chiều casting còn ôm công chúa bạn trai anh, hiện tại còn ngại cái giống gì? Kỷ Trình có chút xấu hổ, dè dặt hỏi: "Bạn trai sao?" Cậu ngây ngô hỏi ngược lại, mấy người kia mặt khác đều hiểu được, Kỷ Trình đây là mở ra "mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới". Lục Quân Tiên thấy mặt cậu đặc biệt đỏ, rót cho cậu chén nước, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Tối hôm qua hắn bị Triệu Bằng bỏ thuốc, Kỷ Trình cứu hắn, hắn theo bản năng mà cho rằng Kỷ Trình minh bạch cái loại thao tác bỏ thuốc này là muốn làm gì, chẳng nghĩ tới Kỷ Trình cư nhiên ngây thơ như vậy...... "Xin lỗi, vừa rồi tôi nói năng đường đột, có phải cậu không tiếp nhận được thể loại này?" Kỷ Trình đón lấy ly nước Lục Quân Tiên đưa cho, vội lắc đầu. "Không phải, tôi có biết cái này, chỉ là chưa từng tiếp xúc qua...... Rất...... Không tệ, thực xin lỗi, anh cứ tiếp tục." Kỷ Trình lắp bắp mà nói xong, nâng lên ly nước ừng ực ừng ực uống xuống. Ngu Tự Quần ôm Mạnh Qua, nhìn Kỷ Trình, khẽ nhíu mày. The fuck, nguyên lai ngây thơ như thế, vậy suốt ngày dán lấy Lục Quân Tiên là có ý tứ gì? Mê đệ tình kết? "Kia thật là ngại quá, tôi tưởng rằng chúng ta cũng giống nhau, cho nên không có thu liễm." Kỷ Trình trầm mặc, nét đỏ trên mặt hạ xuống, lỗ tai lại liên tục nóng lên, bỗng dưng cảm thấy tâm hoảng hoảng. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, nhân viên phục vụ tiến vào đưa đồ ăn, giảm bớt bầu không khí xấu hổ nhè nhẹ trong căn phòng. Đồ ăn đã bày xong, người phục vụ sau khi rời khỏi, Ngu Tự Quần mới tiếp tục giới thiệu. "Mạnh Qua là bạn trai tôi, vừa đẹp, vừa đáng yêu, lại ngọt ngào, tuy rằng hiện tại kỹ thuật diễn xuất chưa thật sự tốt, nhưng mà tôi tin tưởng dưới sự trợ giúp của tôi, ẻm sẽ thành công." Vốn dĩ đây chính là ra mắt bạn lữ với đồng nghiệp, Ngu Tự Quần không để ý đến Kỷ Trình trầm mặc, cứ ngồi lải nhải lẩm bẩm mãi thôi. Lục Quân Tiên nể tình gật gật, cùng Mạnh Qua bắt tay, xem như chính thức quen biết. "Cậu không giới thiệu một chút?" Ngu Tự Quần đối Kỷ Trình vẫn là rất tò mò. Lục Quân Tiên nhìn nhìn Kỷ Trình, Kỷ Trình còn phủng ly nước kia, tuy rằng trong ly đã không còn nước. "Kỷ Trình, thư phấn trung thành của tôi, tính ra cũng là bạn bè." Lục Quân Tiên nhu hòa mà cười, cũng không có đem chuyện tối hôm qua nói ra. Kỷ Trình nghe được hai chữ "Bạn bè", siết chặt ly nước, tim đập thịch thịch thịch. Ngu Tự Quần hiển nhiên là không tin, từ năm lần bảy lượt gặp mặt đi lên xem, tuyệt đối không có đơn giản như vậy, nhưng là Lục Quân Tiên không muốn nói ra, anh ta cũng liền không hỏi, gật gật đầu, ý bảo cả nhà động đũa ăn cơm. "Cậu cũng nhanh chóng đi tìm một mối đi, chịu không nổi đầu óc chủ nghĩa lãng mạn như tôi thì có thể tìm dăm bé kẻ an tĩnh ở nhà, loại người này thích hợp với cậu." "Cơm không lắp đầy mồm sao?" Lục Quân Tiên cạn lời mà liếc nhìn anh ta một cái. Cái miệng của Ngu Tự Quần thật đúng là không thể nào ngậm lại, Lục Quân Tiên không thèm để ý tới anh nữa, anh ta lại nhìn về phía Kỷ Trình vùi đầu ăn, cơm không nói một lời. Vừa định hỏi cái gì đó, Mạnh Qua bên cạnh bèn nhấc chén cơm lên, xúc một muỗng đầy, đột ngột thồn hết vào trong miệng anh. Cơm đầy một mồm, bàn ăn rốt cuộc an tĩnh lại. Lục Quân Tiên cười khẽ một chút, lại quay đầu nhìn xem Kỷ Trình bên người, liền thấy Kỷ Trình ăn cơm ăn đến đặc biệt nghiêm túc, căn bản trong mắt không có Ngu Tự Quần. Y như lời cậu nói lúc trước, thời điểm ăn cơm tay không hề run chút nào, phảng phất như cái gì cũng không quan trọng bằng cơm. Nhưng mà, Kỷ Trình lúc này, trong đầu lại đang cân nhắc lời Ngu Tự Quần đối với Lục Quân Tiên lời, cảm thấy lượng tin tức này thật lớn. Sau khi ăn xong, Ngu Tự Quần muốn chạy về đoàn phim, sau khi tạm biệt, Lục Quân Tiên cũng mang theo Kỷ Trình rời đi. Ngồi trên xe, Lục Quân Tiên thắt kỹ đai an toàn, chuẩn bị lái xe về hướng phòng làm việc. "Tôi bỗng nhiên nhớ tới......" Kỷ Trình một bên nói, một bên cằm chặt đai an toàn, tay lại bắt đầu run, làm cách nào cũng cài vào không được. "Gì cơ?" Lục Quân Tiên nhìn cậu, không biết cậu tự dưng lại đang khẩn trương cái gì, bất đắc dĩ mà cười cười nhướng người thay cậu cài đai an toàn. Kỷ Trình nhìn hắn dựa lại đây, đôi tay bỗng nhiên không biết nên đặt ở nơi nào, liền thẳng tắp mà giang hai tay ra, giang đến rất xa. "Cùm cụp" đai an toàn thập phần thuận lợi mà cài vào, Lục Quân Tiên hơi hơi nhướng mày, lui về trên ghế lái, nhìn bộ dạng Kỷ Trình cứng đờ giang rộng mở hai tay, nén cười gần chết. Nhìn ra bây giờ cậu vô cùng khẩn trương, Lục Quân Tiên không nỡ khịa, cười hỏi: "Cậu nhớ tới cái gì?" Kỷ Trình xấu hổ mà đem cánh tay thu về, đặt gọn ở trên đầu gối, mất tự nhiên đáp: "scooter của tôi hình như hết điện." "Ân?" Lục Quân Tiên trong lúc nhất thời không nhảy số kịp rằng cậu đang muốn nói gì. Dư quang Kỷ Trình liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Có thể sạc điện ở văn phòng anh được không? Vì không đủ để tôi về nhà." "Có thể a, chuyện có gì to tát đâu, nhiêu đấy cũng đáng để cậu tun sao?" Lục Quân Tiên nhìn cậu ta giả vờ trấn định, nhịn không nổi nữa bật cười thành tiếng. Kỷ Trình không nói lời nào, tay cũng dần dần mà bình tĩnh xuống dưới. "Tôi trực tiếp đưa cậu về nhé? Bảo nhân viên sạc điện cho cậu là được, ngày mai cậu qua đấy lấy, được không?" Chờ sạc điện xong rồi mới chạy xe về, Lục Quân Tiên cảm thấy quá tốn thời gian. Kỷ Trình không có phản đối, gật gật đầu, nói: "Đồ sạc ở trên rổ xe." Lục Quân Tiên liền gọi điện thoại tới phòng làm việc, dặn dò nhân viên sạc điện giúp, sau đó theo địa chỉ Kỷ Trình cung cấp , chở cậu về nhà. Dọc đường đi, Lục Quân Tiên nghĩ chờ lát nữa trở về phải xem thật kĩ video casting mới được, sàng lọc thật kĩ, hắn im lặng không nói. Kỷ Trình cũng không nói lời nào, vuốt vuốt sờ sờ sách ở trên đùi, ngắm nghía chữ ký Lục Quân Tiên tặng hắn, nâng niu bìa sách xinh đẹp mới, trong lòng yên lặng đếm, còn có thể cùng Lục Quân Tiên gặp mấy lần. Ngày mai đi lấy scooter, chắc là có thể thể nhìn thấy anh ấy. Còn có một bữa cơm nữa, hy vọng anh ấy sẽ không quên. Vậy là hai lần. Hồi trước lúc mà chưa từng gặp được Lục Quân Tiên, cậu thấy cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, lướt xem vài tin tức, đọc sách thôi cũng thấy đủ thỏa mãn, hiện tại được gặp người thật, tưởng tượng đến cảnh về sau không có cơ hội gặp mặt nữa, trong lòng Kỷ Trình bỗng dưng cảm thấy vô cùng mất mát. Chính vì mãi suy nghĩ như vậy, đường về nhà vốn dĩ không gần mà cứ y như là bị thu ngắn lại, xe dừng trước cửa tiểu khu*. Tiểu khu*: Có thể hình dung là 1 đô thị nhỏ như hình.