Anh Có Thể Dừng Bước Lại Vì Em Không?

Chương 6



“Ba”, một cái tát thật mạnh giáng xuống.

Chu Chánh Hào nhìn bàn tay đỏ ửng đang run lên của mình, ánh mắt không dám tin nhìn về phía cô gái đang đứng ở trước mặt ông, bên má trái của cô chậm rãi in lên dấu bàn tay đỏ ửng trên đó, khóe miệng của cô còn vương một tia máu, đủ để biết lực ra tay của ông có bao nhiêu hung ác.

“Tiểu Muội, cha. . . .” Ông ngập ngừng nói, ông thật không muốn đánh con gái của mình đâu, nhưng mà, nhưng mà. . . . .

“Đánh cũng đã đánh rồi, cần gì giả danh giả nghĩa làm chi với thứ trộm cắp như nó. Tôi đã thấy lạ vì sao nó lại giở chứng muốn đến nhà mình rồi mà, nói gì mà nhớ ông chứ? Tôi khinh, chưa chi mới ở có một buổi thôi đã nổi lên tâm địa xấu xa trộm cắp tiền của cha mình rồi. Ông thấy chưa, con gái ruột của ông đó, nó không thương ông còn đi trộm tiền của ông, chỉ có mẹ con tôi mới là thật lòng với ông thôi. Mở mắt mà nhìn cho kỹ đi. . . .” Bà Huệ còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị ông Chu ngăn cản lại.

“Bà có thôi đi không?” Ông Chu quát lên, bà Huệ nghe thế liền bĩu môi, quay mặt đi chỗ khác. Còn Chu Tấn, đứa con trai riêng của bà với người chồng trước thì ngồi cạnh bên bà, tay vỗ vỗ lấy mu bàn tay của bà muốn bà an tĩnh lại. Khóe môi của nó hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn chị gái kia đầy châm biếm. Muốn về đây tranh tài sản với cậu sao, không có cửa đâu.

Ông Chu quay sang nhìn đứa con gái đã từng là bảo bối trong tay của mình, từ khi nào nó lại thay đổi thành một người như vậy, ăn chơi quậy phá, ngỗ ngáo với mọi người, nay còn sinh ra tính tham lam trộm cắp nữa?

“Tiểu Muội, con nếu cần tiền có thể nói với cha một tiếng, vì sao lại phải trộm tiền như thế? Đã thế con còn không nhận lỗi, còn ngỗ ngáo với dì con nữa, con thay đổi thật rồi, không ai dạy con phải kính trên nhường dưới sao? Mau xin lỗi dì và em của con đi.” Ông Chu thất vọng nhìn cô, lời lẽ cứng rắn lại lộ ra bi thương nhàn nhạt.

Cô nhếch môi cười chua sót nhìn ông, trong mắt không giấu nỗi nổi thất vọng, và đau đớn. Ông thà tin vào những lời họ nói mà không tin vào cô, cô thay đổi hay là ông thay đổi?

Nhớ lại chuyện xảy ra cách đây nửa tiếng.

Sau khi từ chỗ mẹ ra về, cô một đường đi thẳng đến nhà cha của mình. Trong trí nhớ, ông là người yêu thương cô nhất, không phải sao? Ông tuy ít nói, lại không giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng khi nhìn thấy trong mắt ông lóe lên một tia sáng nho nhỏ khi trông thấy cô đứng ở trước cửa nhà ông, thì cô có cảm giác thật ấm áp, ít ra cũng còn có một người còn nhớ đến cô.

Hai cha con hiếm khi ngồi lại với nhau, tuy trò chuyện câu được câu mất, không khí giữa hai người cũng có chút hơi lúng túng, nhưng tổng hội cũng an ổn sống với nhau nửa tiếng. Lúc ăn cơm, dì giúp việc cũng nói ông hôm nay đặc biệt ăn nhiều hơn thường ngày, đó không phải chứng tỏ tâm tình ông rất tốt sao? Nhưng sau khi uống trà chiều với ông ở ngoài sân, cô muốn đi vào toilet để rữa mặt, khi đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy Chu Tấn đang cầm túi xách của cô lên. Cô khó hiểu đi đến gần hỏi nó đang làm gì? Thì không ngờ nhìn thấy nó đang đặt vào trong túi của cô một xấp tiền mệnh giá lớn. Cô chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì tay đã bị mẹ kế nắm lấy, rồi cả người bị một lực mạnh kéo ra xa, mất thăng bằng mà cô té xuống sàn nhà.

Đau đớn ở cánh tay chưa kịp truyền đi lên não bộ thì tóc đã bị ai đó túm lấy kéo ra sau, sau đó đầu bị nhấn mạnh xuống. Cô vội vàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chu Tấn đang dí sát gương mặt của nó đến gần cô, tay nó giơ lên cao. Cô cắn môi chịu đựng đau đớn cùng cảm giác khó chịu ở trong người, cầm chặt lấy tay phải của nó đang muốn giáng xuống mặt cô.

Sau đó “ba” một tiếng, một bạt tai khá lớn tiếng vang lên. Cô kinh ngạc nhìn hai người ở trước mặt, mẹ kế lại là người giáng bạt tai đó, nhưng cô không phải là người lãnh nó mà là Chu Tấn. Đúng vậy, chính là Chu Tấn, đứa con trai cưng mà bà coi như bảo bối lại bị bà đánh ngã ngồi bên cạnh. Đánh chết cô cũng không tin là bà vì bảo vệ cô mà đánh nó.

Da đầu đau đớn giúp cô tỉnh táo hơn nhiều, cô còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì chính là đồ ngốc.

“Chuyện này là như thế nào?” Ông Chu nghe thấy động tĩnh ở bên trong nhà, tò mò nên đi vào, lại nhìn thấy một màn khó nhìn ở trước mắt. Chu Tấn thì ngã ngồi dưới nền nhà, tay lại bị chị nó cầm chặt, trên gò má bên phải lại sưng đỏ, in rõ dấu tay, còn có vết xước đang rỉ máu. Nhìn thôi cũng đủ biết chị nó đang làm trò hay ho gì rồi.

Bà Huệ nhìn thấy chồng đi vào, vội vàng nước mắt lưng tròng nhào vào lòng của ông, nỉ non khóc: “Ông xem đi, xem đứa con gái bảo bối của ông đi. Ông biết hôm nay nó đến đây là vì chuyện gì không, là tiền của ông đó. Nó còn hành hung với A Tấn nữa chứ, ô ô ô. . . .” Nói đến đây, bà Huệ vừa tức giận vừa đau lòng khóc thét lên.

“Chuyện gì? Bà nói rõ xem nào?” Ông Chu nhíu mày nhìn bà, rồi nhìn hai đứa con của mình dò xét.

“Còn chuyện gì nữa, con gái bảo bối của ông lợi dụng không ai để ý lẻn vào phòng trộm tiền của ông, đang bỏ vào túi xách thì bị A Tấn phát hiện, thế là nó đánh A Tấn như thế đấy, ông không thấy sao?” Dứt lời, bà lại ô ô khóc lớn.

A Muội nhịn đau đứng lên, muốn đi giải thích với ông: “Cha đừng tin bà ta, con không có, con làm sao biết cha để tiền chỗ nào mà lấy chứ. . . .”

“Không lấy? Đây, ông xem đi, cái này là gì, giấy vụn sao?” Bà nào để cho cô có cơ hội nói, vội vàng cầm lấy túi xách cô lên, đổ hết những gì có trong đó xuống nền nhà, một xấp tiền cũng theo đó rơi ra, bà khom người xuống cầm lên, đưa đến trước mặt ông. Ông Chu nhận lấy xấp tiền mà vợ đưa đến, sau đó không dám tin mà ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào A Muội.

“Rõ ràng tôi chính mắt nhìn thấy Chu Tấn đem xấp tiền kia để vào túi xách của tôi. Dì đừng ngậm máu phun người, chuyện này còn không phải do hai người bày mưu tính kế sao?” Cô tức giận quát lên, nhìn mẹ kế đầy căm hận.

“Cô. . . . Ô ô ô, ông xem đi, nó đánh A Tấn như thế, chính mắt ông nhìn thấy rồi đó. Thế mà bây giờ nó còn mắng tôi thành ra dạng như thế này. Số tôi khổ quá mà, ô ô ô.” Bà Huệ tức giận đến nghẹn đỏ mặt, vội vàng bụm mặt khóc lớn.

“Im hết đi.” Ông Chu nhức đầu nhìn một màn náo loạn đang diễn ra ở đây, một bên là người bên gối, một bên là con gái ruột thịt, xử đúng bên nào cũng sẽ khiến ông đau lòng.

“Cha. . . chị hai đánh con, đau.” Chu Tấn thấy ông dao động vội vàng ngồi dậy chạy đến bên ông, nắm lấy cấu áo của ông mà lắc lắc.

Ông nhìn cậu con trai mới mười tuổi đang ôm một bên má sưng đỏ mà đau lòng. Tuy người bên ngoài chỉ biết cậu là con riêng của vợ mình, nhưng chỉ có ông mới biết, nó mới chính là con trai của mình với Gia Huệ, chứ không phải của bà với Chu Trấn kia. Nhưng làm sao có thể chân chính nhận nó đây, đối với nó ông còn có một phần áy náy không thể cho nó danh phận chỉ có thể là “con riêng của vợ hai” mà thôi. Nhìn đôi mắt ngập nước vô tội của con, ông làm sao tin nó lại có thể làm ra mấy chuyện mà Tiểu Muội nói chứ?

“Tiểu Muội, con khiến cha thật thất vọng. Hôm nay con trở về đây thăm ta, ta thật rất vui, nhưng không ngờ. . . con lại. . . . con lại. . . . Thường ngày con gây chuyện khắp nơi, ta cũng không nói gì, vậy mà, vậy mà. . . . Nó là em của con, sao con có thể đánh nó ra thế kia?” Ông Chu nghiêm nghị nhìn cô nói, không giấu nổi sự thất vọng của ông dành cho cô.

“Cha? Cha thà tin hai người đó mà không tin con sao?” Ông nói thế khác nào đã nhận định cô trộm tiền, còn vô lý đánh người. Đây là cha không cho cô cơ hội để biện minh sự trong sạch của mình liền đã phán án tử hình rồi sao? Vậy trong mắt cha, cô là dạng người gì đây?

“Chuyện bày ra trước mặt, ta không muốn tin cũng phải tin. Con mau xin lỗi dì và em con đi, ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.” Ông Chu phiền chán nói, tay day day hai bên huyệt thái dương.

“Con không sai, không cần phải đi xin lỗi dạng người “treo đầu dê bán thịt chó” đó.” A Muội tức giận nói. Cô không phục khi ông lúc nào cũng như thế khi đứng trước sự lựa chọn giữa cô và hai mẹ con bà ta. Trước mặt ông hai người đó luôn ra vẻ rất quan tâm cô, nghĩ cho cô, nhưng sau lưng lại làm ra những chuyện mà một người lớn không nên làm, ném đá giấu tay, cô khinh thường loại người này.

Sau đó thì sao? Đúng rồi, cha cô đã tát cho cô một bạt tai đáng nhớ. Từ nhỏ đến lớn ông chưa từng đánh cô, nói nặng cũng không có, vậy mà vì hai người kia ông đã từng mắng cô, nay lại đánh cô. Hai người đó là gia đình nhỏ của ông, còn cô chỉ là kẻ thừa không nên xuất hiện để phá phong cảnh này. Mẹ không cần cô, cha cũng không cần cô, bọn họ cũng chẳng buồn quan tâm vì sao cô từ một cô bé ngoan, nhút nhát lại trở nên quậy phá, gây chuyện khắp nơi. Cô như thế không phải là vì sợ bọn họ mãi vui trong hạnh phúc bên người mới mà quên đi một người như cô đã từng tồn tại trong cuộc đời của họ sao?

“Nếu đã không thể cho con một gia đình hạnh phúc, hà tất gì hai người lại đến với nhau? Đã không muốn ràng buộc với nhau, hà tất gì lại sinh con ra?” A Muội thẩn thờ nói, trong giọng nói nhàn nhạt bi thương và chất vấn. Nếu hai người đã đến với nhau, làm vợ làm chồng rồi, vậy thì tại sao còn đi ngoại tình nếm của tươi ngon, để rồi sau đó chính tay của mình phá vỡ đi hạnh phúc mà mình đã ra sức xây dựng lên?

“Con nói gì? Còn đứng đó làm gì, mau xin lỗi dì và em trai của con đi.” Ông Chu giả vờ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, trong lòng chột dạ, nhưng cô đã khiêu khích uy quyền của một người cha trong ông rồi. Cũng trách ông quá nuông chiều cô cho nên cô mới ngang ngược không nói lý như thế.

“Cha nhớ khi đó mình nhìn thấy con đang nắm chặt tay nào của Chu Tấn không?” Cô không hề có ý muốn làm theo lời ông nói, lại quay sang nhìn thẳng vào mắt ông hỏi một câu như thế. Trong vòng một ngày cô lần lượt đi gặp hai người thân nhất của mình, mang trong lòng hy vọng sẽ được cha mẹ yêu thương dù rà rất ít ỏi, nhưng có lẽ cô không xứng để nhận nó.

“Con hỏi chuyện đó làm gì?” Ông Chu khó hiểu nhìn cô. Nghe cô nói thế, ông cũng thử nhớ lại, hình như là tay phải của A Tấn thì phải?

“Vậy, bên má bị tát sưng của nó là bên nào? Chà, còn bị móng tay cào xước nữa chứ.” Cô nhếch môi cười chua sót cho bản thân mình.

Ông Chu nghe thế vội quay đầu lại nhìn lại gương mặt của Chu Tấn. Bên bị sưng là má phải, dấu tay in trên đó cũng là bàn tay phải đánh xuống, nhưng lúc đó, tay phải của Tiểu Muội đang cầm chặt tay phải của A Tấn thì làm sao có thể đánh nó thành như vậy?

Bắt gặp ánh mắt dò xét của ông Chu, bà Huệ chột dạ, theo bản năng giấu tay phải của mình đi. Nhưng hành động nhỏ này của bà làm sao qua mắt được ông? Khi nãy uống trà chiều, chính tay Tiểu Muội pha trà cho ông, ông cũng nhìn rõ ràng móng tay của nó được cắt rất gọn gàng. Mà tay của người phụ nữ bên gối mình làm sao lại không biết nó như thế nào chứ?

“Bà. . . . hai mẹ con bà. . . .” Ông Chu tức giận đỏ bừng cả mặt, không biết nên nói hai người đó ra sao, càng khiến ông không có mặt mũi để nhìn lại là đứa con gái gầy yếu ở sau lưng mình kia.

Nghe thấy tiếng cửa bị đóng lại, ông vội vàng xoay người nhìn lại, nhìn thấy bóng lưng mảnh mai gầy yếu của con gái dần đi khuất khỏi tầm mắt mình. Ông chạy vọt ra ngoài muốn gọi cô lại nhưng ông còn mặt mũi nào nhìn cô đây?

***

Oán hận sao? Đương nhiên sẽ có, nhìn mẹ lạnh nhạt nói ra những lời lạnh tâm như thế, lòng của cô sao không tổn thương, sao không chua sót cho được. Nhưng dù sao bà cũng là mẹ ruột của cô. Bà không thương cô nhưng trong lòng cô thương bà là được rồi. Nhìn cha che chở cho gia đình nhỏ của ông như thế, cô sao không thấy ganh tỵ và không cam lòng đây. Đã từng, vòng tay vững chắc ấy đã từng vì cô mà che mưa che gió, nhưng bây giờ, nó không đủ để che cho cô nữa rồi.

A Cánh, em thật đơn độc, em đã từng hy vọng có được một chút tình cảm yêu thương của cha mẹ. Em từng cho rằng, em thành ra như thế này rồi, bọn họ phải có trách nhiệm với em. Bọn họ nợ em, bọn họ phải cố lấy lòng em, bọn họ phải cầu xin em tha thứ. Một khi em nói ra tình trạng bệnh của mình, làm cha làm mẹ, dù lạnh nhạt cách mấy ít nhất bọn họ cũng sẽ có những biểu hiện muốn bù đấp cho em. Nhưng em sai rồi, em sai rồi, bọn họ vốn không cần em, không quan tâm đến em thì em có ra sao thì đối với họ có là gì đâu. Còn anh, anh đã bị em đẩy đi thật xa, thật xa rồi. Giờ đây chỉ còn lại một mình em mà thôi. Em rất rất sợ cảm giác lẻ loi này, anh biết không?

A Muội ngơ ngẩn đi dọc theo vỉa hè, ngẩng đầu lên nhìn bóng cây rợp mát được trồng dọc theo đường đi. Bầu trời trong xanh bị tán cây che đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy màu xanh của nó, ánh nắng nương theo kẻ lá chiếu xuống. Trên cành cây mát mẻ là nơi lý tưởng cho chim chốc dừng lại đôi cánh tự do để nghỉ ngơi. Tiếng lá cây xào xạc theo mỗi lần có gió thổi qua, tiếng ríu rít của tiếng chim hót, tiếng ồn ào của xe cộ,. . . . Dường như sự sống không hề dừng lại, chỉ có lòng và con người của cô phải dừng lại thôi.

Cô muốn nhìn cho thật rõ, nhớ thật kỹ bầu trời trong xanh trên cao, ánh nắng ấm áp phủ trên người cô là như thế nào, để mai này sẽ không còn cơ hội để hưởng thụ được nữa. Đứng trên dòng người vội vả, chỉ có mình em là phải dừng lại thôi, liệu em có thể có được hạnh phúc ở kiếp sau không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv