Có thể thắng được hai cúp trong giải quốc tế thế này đúng là một niềm vui bất ngờ. Nếu nói giải thưởng đấu đơn của Hạ Trúc Lịch là vô cùng xứng đáng, thì quán quân đấu đôi của Lục Nghiên Kiều lại bao gồm quá nhiều nhân tố may mắn.
Nhưng dù là vậy, thành tích thế này cũng đủ khiến fan trong nước sướng rơn.
Lục Nghiên Kiều còn chưa biết tình hình trong nước, bởi vì ngày mai chính là ngày thi đấu theo hình thức đội ở góc nhìn thứ ba quan trọng nhất, cho nên không khí trong đội hơi lo lắng. Mọi người đều xoa tay hầm hè, muốn khoe hết tài năng ra trong trận đấu này.
Hạ Trúc Lịch lại phân tích sách lược ngày mai ngay trong đêm ấy cho mọi người. Đương nhiên kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, chẳng ai biết trận đấu ngày mai sẽ xảy ra sự việc ngoài ý muốn gì, cho nên nói trắng ra thì thành tích thi đấu vẫn phải dựa vào sự phát huy ở hiện trường.
Lục Nghiên Kiều giành được quán quân ngồi cạnh đấy ăn đồ ăn vặt vô cùng vui vẻ, gật gù nghe Hạ Trúc Lịch nói.
Hạ Trúc Lịch phân tích xong chiến thuật, ánh mắt mọi người đều lia về phía Lục Nghiên Kiều. Lục Nghiên Kiều bị nhìn thì không hiểu mô tê gì, phồng mồm nói: “Mọi người nhìn em làm gì?”
“Lục Nghiên Kiều.” Lý Tư Niên nói lời thấm thía, “Đây là Giải thế giới, chị phải chú ý tới hình tượng quốc tế của đội mình……”
Lục Nghiên Kiều: “Hả?”
Lý Tư Niên: “Cho nên chị đã hiểu rõ trong trận đấu ngày mai, chị nên nói gì và không nên nói gì chưa?” Cậu chàng giảng giải, mắt cậu chàng và Đồng Chu Vũ cùng tỏa ra sự từ ái của người bố.
Lục Nghiên Kiều phải ngẫm một lát mới hiểu được hàm nghĩa trong lời Lý Tư Niên, cô dở khóc dở cười: “Mọi người sợ ngày mai lên sân thi đấu chị gọi mọi người là con trai à?”
Lý Tư Niên gật đầu thật mạnh.
Lục Nghiên Kiều: “Haizz, nếu các con đã sợ lộ tẩy quan hệ của bu con mình như thế, thì bu cũng thấu hiểu lòng các con, mai bu sẽ để ý hơn một chút.”
Lý Tư Niên chẳng hiểu sao lại bị chòng ghẹo: “……”
Cuối cùng cậu chàng vẫn nhịn, nghĩ thầm thôi thôi, đừng so đo với Lục Nghiên Kiều. Hôm nay bị ghẹo thêm tí cũng được, chỉ cần trận đấu ngày mai không có bất ngờ gì xảy ra là ok.
Lục Nghiên Kiều hoàn toàn không hiểu được tâm tình phức tạp của đồng đội mình. Cô còn đang cười ngây ngô ngớ ngẩn ở đàng kia, tràn đầy chờ mong với trận thi đấu theo đội vào ngày mai.
Đêm nay, Lục Nghiên Kiều ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau tràn trề tinh thần đi vào sân thi đấu cùng đồng đội.
Chỉ nhìn sắc mặt thì hẳn cô là người ngủ ngon nhất. Còn Đồng Chu Vũ cũng tham gia Giải thế giới lần đầu thì mang vẻ mặt lo lắng, trước khi lên sân khấu cậu ấy cứ bóp mãi cái chai nhựa.
Lý Tư Niên ở bên cạnh an ủi Đồng Chu Vũ, muốn để đồng đội thả lỏng một chút. Cậu chàng vốn định an ủi Lục Nghiên Kiều một chút, ai dè vừa quay đầu lại cậu chàng đã thấy Lục Nghiên Kiều ăn đồ ăn vặt rất sung sướng, đang thương lượng hình thức dâng hương trước trận đấu với huấn luyện viên, trông còn thuần thục hơn cả các cậu.
“Lục Nghiên Kiều, chị không lo lắng à?” Lý Tư Niên hỏi cô.
“Lo lắng, sao lại phải lo lắng?” Lục Nghiên Kiều cười rất chân tình, “Trình độ của chị thế này, cho dù thua cũng không mất mặt mà……”
Lý Tư Niên rơi vào im lặng.
Cũng đúng, làm gì có ai trông chờ người bị bắt phải làm lính dự bị như Lục Nghiên Kiều tạo ra được nhiều thao tác xuất sắc đâu. Đánh thắng cô cũng chẳng có mấy cảm giác thành tựu, nhưng thua cô thì……
Lý Tư Niên nghĩ tới Gas bị Lục Nghiên Kiều xử lý hôm qua, trưng ra một vẻ mặt thảm không nỡ nhìn.
Cuối cùng cũng đã tới thời gian lên sân khấu, mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng nghỉ, đi về phía sân thi đấu.
Ngồi xuống trước máy tính của mình, Lục Nghiên Kiều thuần thục khởi động máy khởi động game, đeo cả cặp headphone cách âm cực tốt của mình lên.
Host bắt đầu nói mấy câu mở màn, giới thiệu ngắn gọn về các tuyển thủ. Đương nhiên, tới phiên các tuyển thủ FCD tỏa sáng rực rỡ ngày hôm qua, Lục Nghiên Kiều cũng vào được danh sách bình luận của host. Hiển nhiên là host rất thích Lục Nghiên Kiều, khen cô nức nở một hồi.
Trò chơi bắt đầu, Hạ Trúc Lịch dắt họ nhảy từ trên cao xuống.
Ván thứ nhất, ban đầu rất thuận lợi, họ tìm thấy một khu nhà béo bở không có ai. Hai bo đầu họ đều chuẩn bị vật tư, đến bo thứ ba mới bắt đầu lái xe chạy độc.
Vận may của Lục Nghiên Kiều chưa bao giờ khiến người ta thất vọng, một mình cô nhặt được ba cái mũ 3 cộng thêm một cái giáp 3. Lý Tư Niên khen cô quả là một cô nàng cấp 3.
(Cấp 3: kiểu damdang ấy, vì cấp 3 là phim con heo)
Lục Nghiên Kiều: “Sao em lại chửi chị, trả mũ lại cho chị đi.”
Lý Tư Niên: “Em không đấy.”
Lục Nghiên Kiều: “Á à, đồ bất hiếu, cái thằng……”
Biết cô định nói gì, Lý Tư Niên ho khan một tiếng ngắt lời Lục Nghiên Kiều, sau đấy cảnh cáo: “Nhớ lúc nãy chị hứa hẹn thế nào không?”
Lục Nghiên Kiều im lặng ba giây, sửa lời kịch đã ra đến miệng: “Cái thằng cháu bất hiếu này.”
Lý Tư Niên: “……” Đệt, còn không bằng con trai luôn.
Lúc này Hạ Trúc Lịch và Đồng Chu Vũ đều vô cùng cơ trí lựa chọn không dây dưa với Lục Nghiên Kiều, rất là may mắn không bị giảm bối phận nữa.
Nói tóm lại, có vẻ tạm thời tật xấu này của Lục Nghiên Kiều không sửa được, về sau chắc sẽ phải giáo dục lại tử tế.
Trong ván thi theo đội thứ nhất, biểu hiện của cả team FCD có thể hình dung bằng bốn chữ vô thưởng vô phạt. Họ giết được một đội, không chết quá nhanh, nhưng thành tích cũng mờ nhạt trong biển người, dừng bước ở hạng 11.
Nguyên nhân chết là gặp trúng đội khác lúc đang ở ngoài bo độc. Hai đội lao vào choảng nhau ngay, kết cục chẳng ai chạy thoát.
Lục Nghiên Kiều còn sót lại cuối cùng cố kéo dài hơi tàn, vất vả lắm mới vào được bo an toàn, ai dè mới chạy vào bo đã gặp một đội khác, thế là cũng chết thảm dưới họng súng.
Người đứng đầu trong ván thứ nhất lại là một đội tuyển trong nước, ấn tượng của Lục Nghiên Kiều với đội này là đây chính là đội tuyển của Tiểu Thản đã gây mâu thuẫn với Hạ Trúc Lịch.
Lúc họ lên sân khấu để phỏng vấn, Lục Nghiên Kiều đương ngồi xem trong hậu trường, cô nói: “Nhà bên đấy còn thắng cơ à?”
“Thực lực của đội tuyển đấy không kém.” Lý Tư Niên nói, “Tiểu Thản thật ra cũng rất lợi hại, nhưng lại không nghe lệnh chỉ huy. Hồi đấy nếu hắn ta không có tật xấu này, thì cũng không bị Hạ Trúc Lịch đá khỏi đội đâu.”
Toàn là những cậu choai choai mười mấy tuổi, trẻ thì hay nóng đầu, chẳng ai phục ai. Nhưng thực lực của Hạ Trúc Lịch vẫn được mọi người tán thành, bằng không anh cũng chẳng lên được đến chức đội trưởng.
Tiểu Thản tính hay quạu, hoàn toàn không theo kỷ luật. Dần dà hắn lại xảy ra mâu thuẫn với Hạ Trúc Lịch, cuối cùng khiến sự kiện giết đồng đội kia nổ ra. Dù sao lúc ấy chuyện này ầm ĩ thực sự, Tiểu Thản cũng cạch luôn mặt Hạ Trúc Lịch.
Hạ Trúc Lịch ngồi cạnh đấy nghe Lý Tư Niên phổ cập khoa học, không tỏ ý kiến gì, chỉ chốt một câu cuối không mặn không nhạt: “Người không nghe lệnh chỉ huy thì không xứng làm đồng đội của anh.”
Lý Tư Niên nghe vậy thì nở nụ cười: “Đúng vậy, anh chỉ thích người nghe lời thôi.” Nói đoạn còn liếc Lục Nghiên Kiều.
Lục Nghiên Kiều: “Em nhìn chị làm gì, có giỏi thì em không nghe lời đi.”
Lý Tư Niên: “Em không giỏi.”
Lục Nghiên Kiều: “……” Em đúng là không biết xấu hổ.
Họ đang nói chuyện dở thì nghe thấy một câu tiếng Trung vọng lại từ màn hình TV: “Cảm ơn đội tuyển hiện tại của tôi đã cho tôi cơ hội này, để tôi được chứng minh bản thân.” Đây là giọng của Tiểu Thản, “Tôi đã học được rất nhiều điều, ví dụ như phải biết ơn những người đã sỉ nhục bạn, bởi vì phải có họ, mới có tôi của hôm nay.”
Lý Tư Niên vừa nghe đã cảm thấy câu này sai sai: “Hắn có ý gì đấy?”
Ai dè câu kế tiếp của Tiểu Thản lại là: “Đặc biệt là đội trưởng Puma của FCD, tôi thật sự rất biết ơn anh ta.”
Nếu câu trước đấy chỉ là ẩn dụ, thì câu này đã nói toẹt ra rồi. Chân mày mọi người đều nhíu lại, không thể ngờ Tiểu Thản lại cố ý khiêu khích trong tình huống thế này.
MC này là người nước ngoài, không hiểu biết lắm về chuyện yêu hận tình thù trong nước, thế nên anh ta bèn tò mò hỏi Tiểu Thản tại sao lại đi cảm ơn đội khác.
Còn Tiểu Thản thì tường thuật lại ngắn gọn chuyện xảy ra trong nước bằng giọng nhẹ tênh. Đương nhiên, lẽ dĩ nhiên là hắn vẫn nói giảm nói tránh, giảm hành vi hậu quả của mình, nhấn mạnh việc Hạ Trúc Lịch bị cấm thi đấu vì chuyện này.
“Đệt.” Lý Tư Niên nghe xong thì không nhịn nổi, chửi bậy một câu, “Hắn ta bị thần kinh à, còn chạy đến đây nói mấy cái này. Với lại đm nó đã thắng đâu, nói chuyện kiểu người thắng như đúng rồi là nào?”
Hạ Trúc Lịch khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn màn hình. Tuy anh không nói gì, nhưng người hiểu anh đều biết anh đang tức giận.
“Đi thôi.” Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn, Hạ Trúc Lịch đứng dậy chuẩn bị tiến vào sân thi đấu.
Lý Tư Niên nói: “Cứ để hắn nói linh tinh thế ạ?”
Hạ Trúc Lịch: “Nó gáy sớm thì cứ để kệ nó tí đi không được à? Kẻ đứng trên sân khấu cuối cùng còn chưa biết là ai đâu.”
Lý Tư Niên gật gật đầu: “Đúng vậy, đờ mờ em phải cầm cúp đập nát cái mặt hắn ra.”
Lục Nghiên Kiều đứng cạnh đấy cũng siết nắm tay oán giận gật đầu.
Ván thi đấu thứ hai bắt đầu, ý chí chiến đấu của tất cả thành viên trong FCD đều sục sôi.
Địa điểm nhảy dù mà Hạ Trúc Lịch lựa chọn lần này càng chắn chắn hơn. Khao khát chiến thắng của anh tăng vọt, trạng thái cực tốt. Lý Tư Niên cũng như thế, vấn đề duy nhất chính là Đồng Chu Vũ. Cậu ấy là người lo lắng nhất trong đội, ván thứ hai vừa bắt đầu, mồ hôi trên trán cậu ấy đã túa ra như tắm, giấy lau mồ hôi đã vứt đầy bàn.
“Em không sao chứ?” Lục Nghiên Kiều hơi lo lắng nhìn trạng thái của Đồng Chu Vũ, cô không ngờ tố chất tâm lý của cậu ấy lại kém như vậy.
“Không, không sao ạ.” Đồng Chu Vũ nuốt nước miếng, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là không sao cả. Lục Nghiên Kiều vặn chai nước đưa cho cậu ấy, “Em đừng nghĩ nhiều quá nhé, không ổn thì cứ núp chung theo chị cũng được mà. Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, đừng áp lực quá.”
Đồng Chu Vũ gật đầu, sau khi tu ừng ực hết chai nước cậu ấy mới thấy khá hơn đôi chút. Cậu duỗi tay lau mặt, nói: “Em không sao, chị không cần lo cho em đâu.”
Lục Nghiên Kiều thấy cậu ấy bình tĩnh hơn rồi thì ừ một tiếng, rồi tiếp tục lục soát nhà.
Cách đánh mà Hạ Trúc Lịch lựa chọn cho ván thứ hai chính là kiểu vững vàng, đánh đấm kiểu này thì tài nguyên đội sẽ tương đối eo hẹp, vì bo thường spawn ở những chỗ tài nguyên dồi dào. Nhưng chỗ có lợi là không dễ gặp phải người khác, có thể tăng được thứ hạng.
Phong cách của mỗi đội đều không giống nhau, có đội cục súc xông xáo, có đội bình tĩnh vững chắc, cách đánh khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau.
Cục súc xông xáo tuy là dễ tổn thất đồng đội, nhưng có thể cướp được trang bị tốt hơn hẳn. Còn bình tĩnh vững chắc tuy là có thể sống tạm bợ, nhưng đội viên lại thiếu đồ thiếu thuốc, một khi nổ ra đánh xáp lá cà thì chẳng khác gì chờ chết.
Ván này họ quá nghèo, cả đội hùn vào chỉ có ba cái túi cứu thương. Lục Nghiên Kiều chia túi cho mọi người xong thì trên người chỉ còn dắt theo hơn hai mươi cái băng đít.
“Tui nghèo quá đi.” Lục Nghiên Kiều nước mắt ròng ròng, cô chơi lâu như thế mà chưa bao giờ nhấm nháp hương vị bần cùng rõ ràng thế này, “Giờ chị nghèo đến độ chẳng còn khao khát đi tìm đường sống nữa.”
“Đúng vậy.” Lý Tư Niên nói, “Từ sau khi chị vào đội mình, lâu lắm rồi em chưa từng nghèo thế này.”
Lục Nghiên Kiều kinh ngạc: “Là sao, ý em là hồi xưa em thường xuyên nghèo vậy hả?”
Lý Tư Niên thở dài thườn thượt, giọng nói đong đầy tang thương: “Chuyện thường ngày ở huyện.”
Lục Nghiên Kiều: “……” Mấy đứa sống qua ngày kiểu gì được vậy?
[HẾT CHƯƠNG 48]