❋ 21. Lưới tình
Editor: Lemon
Sau khi Giang Dịch nói xong, Hứa Ý cảm thấy chung quanh đều an tĩnh, bên tai là tiếng vù vù.
Hai người đối diện, ánh mắt nhìn đối phương lưu luyến bồi hồi.
Trái tim Hứa Ý vẫn đang đập với tần xuất không bình thường.
Cô nhìn chằm chằm Giang Dịch, suy nghĩ trong đầu lung tung rối loạn——
Bọn họ hiện tại thổ lộ nhau, như vậy chính là bạn trai bạn gái sao? Có cần phải nói rõ ràng không, có phải cần chính miệng nói ra không? Có thể ôm anh một cái không……?
Tuy rằng trước kia thường xuyên mở miệng đùa giỡn anh, nhưng trước nay chưa từng chân chính hành động qua, cô từ đó đến giờ chưa từng ôm Giang Dịch.
Sau khi Giang Dịch nói ra lời này cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng hơn, ổ bệnh trong lòng anh rốt cuộc chữa khỏi, anh cảm nhận được sung sướng cùng chờ mong trước nay chưa từng có.
“…… Chúng ta đây là thích nhau phải không?” Hứa Ý mím môi, nhỏ giọng hỏi.
Giang Dịch nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, không biết nên có biểu tình gì, chỉ có thể theo tâm ý cười, anh nhắm mắt lại, sau đó khóe miệng cong lên một độ cong nhỏ.
“Vậy anh muốn cùng em ở bên nhau không?” Hứa Ý lại hỏi.
“Muốn.” Anh trả lời rất nhanh.
Hứa Ý nhịn không được cũng cười theo, cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, tươi đẹp cực kỳ, cô khụ khụ giọng nói: “Nắng to thật đấy
“Đúng là nắng thật……” Giang Dịch nhích sang bên cạnh, muốn cô cùng anh đứng song song ven tường.
“Chậc……” Hứa Ý nhướng mày.
Mặt Hứa Ý không thể hiểu được mà đỏ lên, Giang Dịch cho rằng cô phơi nắng đỏ mặt, vừa định hỏi cô có muốn núp vào búng râm không liền nghe thấy Hứa Ý nói cực kỳ nhỏ: “Em có thể dựa vào lòng anh…… Trốn...trốn nắng được không?” Nói xong liền cúi đầu.
Từ góc độ của Giang Dịch, chỉ có thể nhìn thấy lông mi cô run nhè nhẹ cùng cánh môi phấn nộn.
Giang Dịch vẫn luôn đều biết cô tinh quái, nhưng lúc này nghe cô nói như vậy, anh chỉ cảm thấy cô quá đáng yêu.
Đại não nhanh chóng phân bố dopamine, anh không trả lời, chỉ là duỗi tay giữ chặt lấy cánh tay đang rũ bên hông của cô, sau đó nhẹ nhàng kéo cô vào ngực mình.
Lúc Hứa Ý phản ứng lại thì cô đã dựa vào ngực anh, cô nhịn không được cong môi nín cười.
Giang Dịch cực kỳ không thuần thục mà đặt tay trên eo cô, tựa chạm lại như chưa chạm vào. Mùa hè quần áo đều mỏng, lòng bàn tay anh phảng phất có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, nóng hừng hực, giống lò sưởi, hôm nay thời tiết nóng như vậy, anh lại ôm không chịu buông ra, sau đó ở lúc thích hợp nhẹ chạm vào cô một cái.
Mặt cô dán lên áo đồng phục của anh.
Cô ngửi được mùi hương nhàn nhạt, là hương nước giặt trong nhà cô Đường, còn kèm theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, tuy rằng vẩn đục, nhưng cũng không hoàn toàn khó ngửi, là hương vị chỉ thuộc về Giang Dịch.
Hứa Ý sẽ nhớ kỹ giờ phút này——
Mùi hương cùng độ ấm thuộc về anh, bàn tay như có như không đặt bên hông cô, có ánh sáng nhàn nhạt chiếu đến góc tường loang lỗ……
Cô toàn bộ đều nhớ kỹ.
*
Hứa Ý không biết người khác yêu đương như thế nào, dù sao cô lúc nào cũng muốn dính lấy bạn trai.
Không đúng, cô trước kia hình như cũng có loại suy nghĩ này, chỉ là trước kia luôn tìm ngàn vạn lý do mới có thể trộm tới gần một bước, hiện tại lại có thể quang minh chính đại hỏi: “Anh đang làm gì đó, em nhớ anh.” Thậm chí còn có thể được bạn trai soái ca trả lời: “Anh cũng nhớ em.”
Sau khi hai người xác định quan hệ, Hứa Ý cảm thấy bản thân giống như nhặt được bảo bối, hoặc là nói, bộ dáng lúc Giang Dịch yêu đương hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô.
Cô cho rằng anh sẽ không nói những lời ngon tiếng ngọt, nhưng ngoài dự kiến của cô, Giang Dịch cũng không bủn xỉn nói lời âu yếm, thậm chí so với trong tưởng tượng của cô càng thêm chủ động.
Tuy rằng anh học lớp mười hai rất bận, hai người cũng không thể thời thời khắc khắc gặp mặt, nhưng mỗi ngày anh sẽ gọi điện thoại cho cô, có đôi khi là buổi sáng ngồi xe bus trên đường tới trường học, có đôi khi là trên đường về nhà sau tiết tự học buổi tối.
Sau khi xác định quan hệ, bọn họ gặp nhau ở nhà cô Đường một lần.
Hứa Ý ở sau lưng cô Đường làm mặt xấu với anh, Giang Dịch chỉ là chớp chớp mắt nhìn cô diễn trò, sau đó cúi đầu trộm nhấp khóe miệng, đáng yêu đến mức Hứa Ý muốn đâm đầu vào lòng anh dùng lời khen tốt đẹp nhất thế gian khen anh.
Thời gian chớp mắt liền qua, kỳ nghỉ hè của Hứa Ý cũng gần kết thúc, cách thời gian trở về trường cũng chỉ còn lại mấy ngày ít ỏi.
Mấy ngày cuối cùng, Hứa Ý luôn tới nhà Đường Dung luyện đàn, Đường Dung luôn miệng khen cô siêng năng hơn rồi, không nghĩ tới cô chỉ muốn nhìn bạn trai mình thôi. Lúc ăn cơm trưa trên bàn cơm “Thuận miệng” trò chuyện hai câu với anh, sau đó lại cổ vũ một phen, cuối cùng lại làm vài động tác nhỏ đùa giỡn anh.
Buổi tối một ngày trước khi đi thành phố B, Giang Dịch hẹn cô ra ngoài, Hứa Ý gặp anh rồi mới biết được anh cố ý trốn tiết tự học buổi tối ra tìm cô.
Một sinh viên năm nhất cùng một học lại lớp mười hai cũng không có chỗ nào để đi, cuối cùng chọn một nhà hàng món Nhật, có phòng, không gian mấy mét vuông, có cửa kéo, liền thành không gian hẹn hò của hai người.
Hứa Ý ngồi xếp bằng bên cạnh Giang Dịch.
Trà lúa mạch trong tiệm pha rất thơm, cô chậm rãi nhấm nháp hết một ly trà.
Giang Dịch định gọi thêm cho cô thêm một ly, cô lại lắc đầu, uể oải nói không muốn uống nữa.
Cửa gỗ bị kéo ra, sau khi nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên liền rời đi, không gian lại khôi phục yên tĩnh.
Hứa Ý nghiêng đầu nhìn Giang Dịch, nhỏ giọng nói câu: “Khổ mệnh uyên ương.”
Giang Dịch cười, “Sao em lại nói vậy?”
“Anh biết rõ còn cố hỏi.” Hứa Ý trừng anh.
“Đây là bữa cơm từ biệt à?” Hứa Ý dùng cằm chỉ chỉ sushi trên bàn.
“Không cần nói như vậy.” Giang Dịch gắp sushi đặt bên miệng cô, cô không có hứng thú há mồm, một ngụm cắn xuống ngoài ý muốn là ăn khá ngon, lúc này mới dãn lông mày.
Mỹ thực quả nhiên có thể chữa khỏi tâm tình, Giang Dịch lại đút cô thêm hai miếng, cô cảm thấy không đã ghiền liền tự mình gắp ăn.
Ăn gần hết một mân tâm tình cô cũng tốt lên không ít.
Giang Dịch đưa khăn giấy cho cô lau miệng, cô cũng không duỗi tay nhận, chỉ là đưa mặt tới trước mặt anh, nâng nâng cằm.
Đôi mắt Giang Dịch khẽ nhúc nhích, duỗi tay nâng cằm cô, một cái tay khác chậm rãi giúp cô lau dầu mỡ trên miệng.
Anh thực nghiêm túc cũng thực ôn nhu, hết sức chăm chú lau miệng cho cô.
Cô theo bản năng mà thả chậm hô hấp, lo lắng hơi thở của mình sẽ phả lên mặt anh.
Hứa Ý có thể nhìn thấy lông mi cong dài của anh, còn có nốt ruồi son bên má trái, trên dàn da bóng loáng vô cùng dễ dàng thấy được.
Lông mi anh thật ra vẫn luôn run rẩy, động tác trên tay cũng càng ngày càng chậm, Hứa Ý lại không chú ý tới, chỉ là sa vào trong mỹ nhan được gần gũi với anh.
Lúc Giang Dịch lau cho cô, Hứa Ý không tự giác mà nhấp nhấp miệng, ngón tay cái của anh thong thả ung dung mà cọ xát cằm cô, cô thế nhưng cũng bất tri bất giác mà thả lỏng lại.
Từ lúc cô đưa mặt sang, trong đầu Giang Dịch liền nảy ra những hình ảnh ái muội kiều diễm, anh tựa hồ không khống chế được suy nghĩ của mình, rõ ràng đã lau sạch lại không muốn buông cằm cô ra.
Trong lòng bàn tay là cảm giác mềm mại, sờ lên thực thoải mái, trái tim ở bên tai ầm ĩ, biểu cảm trên mặt cô có chút dại ra, cánh môi phấn nộn hé mở, giống như có ma lực vậy.
Sau đó hương thơm trà lúa mạch càng ngày càng nồng.
Đợi anh phản ứng lại thì anh đã hôn lên đôi môi thơm ngọt kia rồi.
Hứa Ý trong lúc hoảng loạn bắt lấy cánh tay anh, đôi mắt chớp chớp.
Cô dùng đôi mắt ẩm ướt mê ly nhìn anh, trái tim đập thình thịch, máu nóng toàn thân đều đang quay cuồng——
Ánh mắt Giang Dịch thật sự quá sắc tình!
Giang Dịch nhéo cằm cô, tay chuyển hướng sang đè ót cô, không cho cô có đường lui.
Sau đó từ từ ép cô dựa vào tường.
Lúc Hứa Ý bị đè ở trên tường không thể động đậy, cô suy nghĩ chính là: “Hừ hừ, Giang Dịch rốt cuộc rơi vào lưới tình của cô rồi.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~