Anh Chồng Như Ý

Chương 9



Phong cõng tôi trên vai, đi từng bước trên đường lớn.

Trời khuya, sương lạnh cậu ta còn chu đáo dùng áo khoát của chính mình khoát lên người tôi.

Từ xa, chiếc xe của Lâm Hạo đi trên đường chậm rãi, anh hôm nay nán lại công ty giải quyết cả đóng tư liệu, đến quên mất thời gian lúc ra về trời đã tối.

Xe anh chạy đến ngã ba thì dừng lại, ánh mắt anh rơi trúng Ái Hân đang được Phong cõng trên vai.

Anh nhanh chóng xuống xe.

-Phong! Ái Hân sao vậy?

Phong thấy anh liền hết sức kinh ngạc.

-Giám đốc…!!! Chị ấy say rồi, nên tôi cõng chị ấy về nhà.

Anh liếc sang gương mặt say khướt của tôi, cảm xúc dâng lên có chút không thổi mái. Đặc biệc là hiện tại tôi lại ở trên vai của Phong.

-Giao Ái Hân cho tôi!

Anh lên tiếng, liền đi đến đỡ lấy tôi vào lòng.

-Giám đốc, anh…

-Đừng lo, tôi thích hợp đưa cô ấy về nhà hơn là cậu!

Phong nghi hoặc.

-Anh và chị ấy thật sự là đang yêu nhau sao?

Anh đỡ lấy gương mặt say bí tỉ của tôi, môi khẽ cười.

-Đúng vậy! Chính là đang yêu nhau, thế nào? Có vấn đề gì sao?

Phong kinh ngạc.

-Không… Không vấn đề gì?

Tuy cậu ta trả lời như vậy, nhưng trong ánh mắt của Phong anh vẫn nhìn ra được sự luyến tiếc trong đó.

Phong mạnh dạng lên tiếng.

-Tôi trước giờ chưa thấy chị Ái Hân có bạn trai, không ngờ chị ấy lại quen anh!

Anh cau mày, nhìn Phong đăm chiêu.

-Cậu thích cô ấy sao?

Phong lắp bắp, hoảng sợ.

-Có… Một chút!

Lâm Hạo lặp lại câu nói của cậu ta.

-Một chút sao?

Phong thẳng thắng trả lời.

-Chị ấy rất đặc biệc, rất đáng yêu… Từ lúc vào công ty đến giờ, tôi đã thích chị ấy!!!

Nụ cười trên môi anh tắt ngấm, anh cúi người bế Ái Hân lên.

Giọng hạ thấp.

-Cảm ơn cậu đã thích bạn gái của tôi! Nhưng rất tiếc… Cô ấy đã có tôi ở bên cạnh rồi, cậu không nên mất quá nhiều thời gian dành cho cô ấy!!!

Phong nhìn theo bóng lưng điềm đạm của anh vào trong xe.

***

Lâm Hạo dừng xe trước nhà của tôi, anh không gấp gáp xuống xe mà lại lẳng lặng ngắm nhìn tôi rất lâu thì phải. Tôi cau mày người cũng khẽ cự, trong cơn say tôi cảm nhận được bàn tay ai đó đang chạm vào mặt chính mình…

Sau đó, nụ hôn ập đến không cuồng nhiệt, nó chỉ đơn giản là lướt qua một cách dịu dàng…

Sau đó, cả người tôi được anh bế vào trong.

-Dì Mai! Ái Hân say rồi.

Mẹ tôi chạy ra.

-Trời! Nó mắc gì uống say thế?

-Dạ hôm nay đồng nghiệp tổ chức tiệc, nên Ái Hân uống hơi nhiều.

Mẹ tôi gật đầu, chỉ tay lên lầu.

-Con đem nó lên phòng đi, lát dì pha nước chanh cho nó uống! Con gái gì mà mắc nết thật, uống đến không biết trời chăng. Dì nói rồi nhé, đời này con không cưới nó thì ai mà thèm cưới nó chứ!!!

Mẹ tôi vừa mắng vừa đi vào trong bếp, anh cười đem tôi lên phòng đặt xuống giường. Nhìn một lúc mới an tâm rời đi…

Nhớ lại lời nói của Phong, trong lòng anh dĩ nhiên rất khó chịu. Cậu ta cũng rất thẳng thắng ở trước mặt anh lại dám thừa nhận bản thân thích Ái Hân…

Tôi cự người, miệng lảm nhảm.

-Khác nước quá!

Anh cúi xuống.

-Em nói gì? Khó chịu ở đâu sao?

Tôi lắp bắp nhỏ giọng.

-Muốn uống nước…

Anh liền đi đến đầu tủ đem ly nước lọc đến cho tôi, cổ họng khô khốc tôi ngửa cổ đã uống sạch. Đầu đau như búa bổ tay tôi không tự chủ kéo phải cái gì đó, anh ngã xuống đè lên trên tôi.

Hai mắt tôi vẫn nhắm nghiền, chỉ có anh là căng thẳng hô hấp nhưng ngưng đọng lại. Đúng lúc đó mẹ tôi bước vào, thấy cảnh tượng này liền nhanh chóng bỏ chạy.

-A! Hai đứa làm gì thì làm nhé, dì không thấy gì cả??

Ầm!! Cửa nhanh chóng đóng lại.

Anh ho khan, điều chỉnh lại tư thế của chính mình liền ngồi dậy.

Anh xuống lầu.

-Dì Mai! Con về đây?

Mẹ tôi ầm ừ.

-Ừ! Cẩn thận đấy, chạy xe chậm thôi!!

Bà cũng bị cảnh lúc nãy làm cho đỏ mặt, bọn trẻ bây giờ hiện đại quá bà thích nghi không kịp…

***

Sáng hôm sau…

Đầu đau như búa bổ, lê lết cái thân xác xuống giường. Thay bộ đồ để đi làm, vừa xuống lầu mẹ đã mắng.

-Uống gì lắm thế? Con gái mà để say đến chẳng biết gì sao? Cũng may thằng Hạo đưa mầy về đấy!

Tôi ôm lấy đầu của chính mình.

-Anh Hạo đưa con về hả mẹ? Con chẳng nhớ gì? Thôi con đi làm đây…

Tôi bước ra khỏi cửa, đã thấy xe anh đậu sẵn bên ngoài. Anh xuống xe đứng im chờ tôi tiến đến.

-Anh… Đến đây làm gì?

-Đón em đi làm, anh sợ em vẫn còn say!

Tôi cười gượng.

-Sao hôm qua người đưa em về lại là anh vậy?

-Là anh thấy cậu Phong cõng em đi trên đường, nên anh mới đón em về luôn!

Hả? Tôi kinh ngạc! Là anh thấy Phong cõng tôi sao? Sao tôi lại có cảm giác giống như bị bắt gian vậy nè.

-Hì! Cảm ơn anh!

-Lên xe thôi!

-Dạ…

Anh chạy xe đến ven đường, tôi ôm bụng khó chịu, do tác dụng của bia mà bụng cứ cồn cào. Anh liếc mắt sang nhìn tôi, cũng không nói gì. Nhưng anh rẽ vào một con đường nhỏ chỗ một xe đẩy bán quầy nước pha chế.

Kính xe hạ xuống, giọng anh vọng ra.

-Cho một ly trà nóng nhé!

-Chờ một chút!

Bà chủ làm rất nhanh, ly trà nóng liền đem đến. Anh gửi tiền xong đặt vào tay tôi, vị nóng của trà ập đến.

-Uống chút trà đi, cho dễ chịu!

-Dạ!

Mấy chuyện nhỏ nhặt này, anh rất giỏi để tâm thì phải. Tôi chưa nói, anh đã hiểu tôi muốn gì? Có phải anh rất tinh ý hay không?

***

-Là trà nóng sao? Mầy đâu thích uống loại này đâu?

Bảo Châu bưng ly trà của tôi lên uống, liền thắc mắc.

-Là anh Hạo mua cho tao!

Tôi ôm bụng xoa xoa mấy cái.

-Bụng mầy sao thế?

-Khó chịu, cứ cồn cào, sau này đừng ai bắt tao uống bia rượu nữa nhé khó chịu chết mất!!!

Nó cười lớn.

-Ai bảo mầy không biết gì về anh Hạo làm chi, nên mới khổ thế đó!

Tôi bất lực, lắc đầu.

-Mà tại sao mầy lại để Phong cõng tao về vậy, bạn thân mà vậy hả?

Bảo Châu bĩu môi.

-Tao chịu! Tao xỉn đến chẳng biết gì?

-Này… Mà hôm qua người đưa tao về là anh Hạo đó, không biết ma xui quỷ khiến làm sao anh ấy nhìn thấy Phong cõng tao ở trên đường, nên mang tao về luôn!

Nghe tôi nói nó trợn mắt to đùng.

-Ồ! Có khi nào xảy ra một cuộc tranh chấp giữa hai người đã ông không vậy?

Tôi lắc đầu.

-Ai mà biết, tao xỉn mà… Có hay biết gì đâu? Mà cái gì tranh chấp chứ, mầy lại nghĩ bậy rồi!!

Bảo Châu làm ra bộ dạng hệ trọng…

-Thôi tao về chỗ đây!

***

Làm việc đến trưa, tôi ôm bụng cồn cào từ nhà vệ sinh trở về, sắc mặt sớm đã trắng bệt. Đến cả Bảo Châu cũng lo lắng chạy đến đỡ lấy tôi.

-Sắc mặt kém vậy?

Tôi khó khăn trả lời.

-Đau bụng quá, cứ cồn cào. Sáng giờ nôn hết mấy lần rồi!

Bảo Châu đỡ lấy tay tôi.

-Có cần xin nghỉ để về nhà nghỉ ngơi không?!

Tôi xua tay.

-Thôi! Mầy rót dùm tao ly nước nóng đi…

-Ừ! Vậy chờ chút.

Nó vừa xoay đi, thì đầu óc tôi tối sầm. Cơ thể mất thăng bằng liền ngã về sau, Phong chạy đến đỡ lấy tôi.

-Mọi người ơi! Chị Ái Hân ngất xỉu rồi…

Bảo Châu và mọi người chạy đến, lo lắng. Lâm Hạo vừa hay cũng có mặt, anh tức tốc đi đến bế tôi lên…

Giọng anh có chút gấp gáp.

-Gọi xe cấp cú ngay!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv