Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi

Chương 6: Dù nhiều gian nan cũng xứng đáng



Trần Kiều hành động thuận lợi như vậy là vì ba nguyên nhân: Thứ nhất, trước đó anh không dự tính làm thế, nên không có thời gian để suy tính trước sau hay chần chừ do dự; thứ hai, Cốc Tử cũng đã muốn rời đi từ lâu; và thứ ba, bản thân Hạ Dữ Quân cũng đã quyết định buông tay. Hạ Dữ Quân biết mình và Cốc Tử mãi mãi cũng chẳng nên cơm cháo gì, nhưng dù sao, anh cũng đã đánh giá thấp khả năng kháng cự của Trần Kiều.

Trần Kiều kéo Cốc Tử ra chỗ để xe, anh đưa cô vào xe rồi khóa cửa lại, tay vẫn nắm chặt tay cô, Cốc Tử ngồi thản nhiên bên ghế lái chỉ buông khẽ một câu, “Đi thôi.”

Trần Kiều không động đậy gì, anh nhắm mắt ngồi yên ở đó, Cốc Tử lại hỏi, “Anh sao thế?”

Trần Kiều vẫn một tay cầm tay Cốc Tử, tay kia đặt lên ngực, “Anh đang nằm mơ, mơ thấy Quân Quân dắt tay anh đi, còn nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai anh nữa. À, anh còn mơ thấy Quân Quân rủ anh đi khách sạn.”

“Trần Kiều, đừng có nằm mơ, mau tỉnh dậy đi!” Cốc Tử rút tay mình ra, “Mau đưa tôi về nhà.”

Trần Kiều khởi động rồi bắt đầu lái xe đi, nhưng con đường trước mặt càng đi càng heo hút, Cốc Tử chau mày, đưa lời nghi hoặc, “Anh định đi đâu thế?”

“Anh muốn nói chuyện với em, chỗ này hơi hẻo lánh nên khỏi sợ em chạy mất.”

“Trần Kiều, hôm nay đã có một người đàn ông ưu tú chịu buông tay rồi, tôi nghĩ anh cũng nên theo bước anh ta để làm người thứ hai luôn đi.” Cốc Tử ngáp ngủ, “Bản thân tôi chẳng có gì tốt đẹp cả, mà ngày nào anh cũng thế này không thấy phiền sao!”

Trần Kiều ngập ngừng đôi chút, hơi thở anh mỗi lúc một nặng dần, đột nhiên anh nhào cả người sang, hai tay đỡ lấy cổ Cốc Tử, “Hắn buông tay vì hắn không có hy vọng gì. Trong giới, hắn là người thế nào chúng ta đều rõ, nếu em nhận lời hắn thì anh sẽ tự thọc hai mắt mình rồi nhảy lầu cho coi. Còn anh, anh nguyện lòng theo đuổi em, bởi vì anh yêu em và anh một lòng hy vọng.”

“…”

“Anh nói yêu em, thích em hết lần này đến lần khác, chắc em thấy chán ngấy rồi, cũng nghĩ rằng anh giả dối. Nhưng em sao biết lần nào nói với em câu đó anh cũng phải lấy hết can đảm, lần này cũng hy vọng em nhận lời, tuy biết rằng đó chỉ là ảo tưởng. Nếu có thể buông được em anh đã buông từ rất lâu rồi… Anh chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đã gặp lại em, sao em có thể nói anh buông tay em ra được?” Trần Kiều ghé sát lại gần cô hơn nữa, hai mắt anh đỏ ngầu, môi anh sát lại môi cô, mùi rượu nồng lên trong hơi thở của cả hai người, “Quân Quân, Quân Quân,…”

“Tôi đã không còn là tôi trước đây nữa, chờ đợi chỉ làm anh thêm mất thời gian và lý trí của mình thôi.” Cốc Tử đáp.

“Người anh yêu tên là Cốc Quân Nhan, tình cảm trước đây anh dành cho cô ấy chỉ đơn thuần là yêu, còn tình cảm bây giờ còn có thêm cả phần trách nhiệm. Dù bây giờ em thế nào thì cũng đều là vì anh mà thế, anh phải chịu trách nhiệm với em, càng phải yêu thương em hơn gấp bội. Em đã chịu khổ quá nhiều rồi, giờ là lúc phải được tận hưởng vị ngọt cuộc sống.”

Cốc Tử uống không ít rượu nhưng cô chưa say, trước những lời lẽ thấm đẫm chân tình đó dường như cô cũng đã hơi mềm lòng, cô từ từ nhắm mắt lại, môi anh đã dán lên môi cô nhưng chưa đu sâu thêm vào. Cảm nhận được tâm ý ấy, Trần Kiều tiến sâu hơn nữa, tim anh đập thình thịch, cánh tay anh đưa lên sờ soạng khắp người cô. Hôn cô trong tư thế đó rất mỏi nhưng anh không dám làm gì khác, sợ cô bị động mà đổi ý. Cô không phản kháng gì đã là sự khích lệ rất lớn đối với anh rồi, anh hôn cô rất lâu, mãi cho tới khi nhịp thở của hai người cùng gấp. Trần Kiều kéo tay cô xuống dưới bụng mình, Cốc Tử trừng mắt nhìn anh, cô nắm chặt tay không chịu buông ra, Trần Kiều thì thào bên tai cô, “Em đã nhìn thấy rồi mà, còn ngại gì nữa.”

Cốc Tử hít một hơi thật sâu, cô lấy sức đẩy anh ra khỏi rồi bình thản như không, “Tôi muốn về nhà, muộn quá rồi.”

Trần Kiều ảo não, anh trách mình hành động lỗ mãng quá, lúc này anh rất hưng phấn nhưng trong lòng biết rõ khao khát này khó làm tới tận cùng. Anh quay đầu xe về hướng nhà Cốc Tử, lúc này trong đầu Cốc Tử rất hỗn loạn, cô biết mình đang rung động.

Trên suốt quãng đường về hai người không nói gì, xe dừng lại trước quán vịt, Trần Kiều dừng lại, đi vào mua rất nhiều xương vịt rồi dúi cả túi vào tay cô, “Trước em thích món này nhất. Em cũng biết chỗ này xa như vậy, mà lúc trước anh toàn lái trộm xe của mẹ tới đây mua, hồi ấy anh còn chưa có cả bằng lái xe cơ đấy.”

Cốc Tử cảm ơn anh, cô ngồi yên giữ lấy túi xương vịt.

“Giờ em không thích nữa sao?”

“Giờ ăn không tiện, để về nhà đi.” Cốc Tử đáp.

Trần Kiều ừ một tiếng rồi không nói gì thêm, anh lái xe đưa cô về cửa. Tới nơi, anh bước ra mở cửa cho cô, “Anh không tiễn em lên tận nhà nữa, dù gì em cũng chẳng thèm.”

Anh quay lưng định đi thì chợt nghe cô gọi giật lại, “Trần Kiều.”

“Hử?”

“Anh… viết gì đó thành ý cho tôi. Lái xe cẩn thận nhé.”

“Gì cơ?” Trần Kiều không tin vào tai mình, anh vội quay lưng hỏi lại.

Thái độ của Cốc Tử lúc này hơi khác, cô không nói gì nữa mà vội vàng mở cửa lên lầu. Trân Kiều cứ đứng trơ ở đó hồi lâu, mãi anh mới thốt lên lời, “Ông trời ơi, ông vẫn còn thương con!”

Trần Kiều phóng xe như bay về nhà rồi vội vàng mở máy tính ra, gõ lạch cạch trên bàn phím hồi lâu, nhưng cứ viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, anh muốn dùng mấy từ đơn tiếng Anh viết nên một bức thư tình mùi mẫn, lãng mạn nhất có thể gửi cô.

Bên kia Cốc Tử vừa ngồi đọc bản thảo vừa gặm xương vịt, chỉ mình cô ở nhà, Tiểu Võ đưa Dược Dược ra ngoài chơi vẫn chưa về.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Trần Kiều viết một mạch tới sáng, cuối cùng cho kết quả là mười mấy trang thư tình tiếng Anh, anh cẩn thận đọc lại từ đầu chí cuối, thấy mãn nguyện rồi mới nhấn nút gửi thư đi. Lúc này mặt trời đã ló ngoài cửa sổ, Trần Kiều không sao ngủ được nữa, anh đi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, rồi tới cửa hàng hoa tươi mua một bó hồng, sau đó anh tới hàng ăn mua thêm ít đồ ăn, xong xuôi đâu đấy anh phóng xe tới dưới lầu nhà Cốc Tử chờ cô.

Trái tim đầy nhiệt huyết của Trần Kiều đập rộn ràng, anh không đoán được phản ứng tiếp theo của cô sẽ là gì. Anh đợi cô hơn một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó tim anh cứ nhảy nhót hoài như không thể ngồi yên, có điều người đầu tiên mà anh gặp lại không phải là Cốc Tử mà là Tiểu Võ. Tiểu Võ và Dược Dược đang dung dăng dung dẻ đi về từ đâu đó, thấy xe Trần Kiều thì cô kéo Dược Dược lại rồi gõ cửa xe, “Trần Kiều, cậu làm gì ở đây thế?”

“À… Dược Dược…” Anh ra ngoài hôn con một cái rồi hỏi, “Mẹ con đâu?”

“Mẹ ở trên nhà.”

“Hai người vừa ở đâu về thế?”

“Cô Tiểu Võ vừa hẹn hò về đó ba.”

Trần Kiều lườm Tiểu Võ, “Chị đi hẹn hò còn mang thằng bé đi làm gì? Kiểu gì chả xuất hiện mấy cảnh tượng cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, chị làm thằng bé hư là không được đâu đấy!”

“Xì.” Tiểu Võ hứ em họ một tiếng, “Lại bị người ta bỏ ngoài cửa rồi hả? Hoa đẹp đấy, nhưng chắc Cốc Tử không nhận đâu.”

Trần Kiều không thèm để ý tới lời chế nhạo của chị họ, Tiểu Võ xoa đầu Dược Dược, “Con lên gọi mẹ xuống đây.”

“Vâng ạ.” Dược Dược ngoan ngoãn vâng lời.

Lát sau Cốc Tử đi xuống, cô đang mặc quần áo ở nhà, chân còn đang mang đôi dép bông hình con thỏ, đầu tóc rối bời, mắt vẫn mơ màng chưa tỉnh hẳn, cô ngáp dài, “Chuyện gì vậy?”

Trần Kiều đưa hoa và đồ ăn sáng cho cô, “Em nhận được mail của anh chưa?”

“Chưa, vừa ngủ dậy mà.” Cốc Tử nhận đồ Trần Kiều mang tới rồi vẫy tay chào anh, “Tôi lên nhà đây.”

Trần Kiều thấy cô đi thì rầu lòng ngay lập tức, sao cô ấy không mời anh lên nhà, nhưng thôi, dù gì đồ mua tới cô ấy cũng nhận cả rồi. Anh mãn nguyện lái xe về, về tới nhà, việc đầu tiên của anh là bật máy tính lên đợi câu trả lời của cô, một lúc sau Trần Kiều nhận được tin nhắn của Cốc Tử, “Trần Kiều.”

“Ờ.”

“Anh mà cũng xứng làm học trò của tôi!”

“Hả.”

“Có chút ngữ pháp đơn giản cũng viết sai hết cả.”

Trần Kiều đọc mấy dòng chữ mà chỉ muốn khóc ngay cho thỏa, người phụ nữ này, tại sao toàn bắt nạt người ta như vậy!

“Quân Quân yêu dấu của anh, ngoài ngữ pháp sai ra thì em có thấy gì khác không?” Trần Kiều không thể chịu nổi thêm, gõ chữ trả lời cô.

Cốc Tử vừa ăn sáng vừa lạch cạch gõ bàn phím, khóe miệng cô nhoẻn lên, nở nụ cười ranh mãnh, “Nhìn là biết ngay bình thường anh không chịu khó học hành gì, có mấy từ đơn giản mà cũng viết sai, trình độ văn chương cũng chỉ lùn thế thôi.”

Trần Kiều bị Cốc Tử chọc tức thì nghiến răng nghiến lợi, “Em cứ nói thẳng ra đi, em không thấy cảm động chút nào sao?”

Anh dường như đang mất dần bình tĩnh, nói rồi anh viết lại câu đó hàng chục lần nữa lên cửa sổ chat.

Cốc Tử vừa nhai vừa nhìn màn hình cười, cô đoán được phản ứng bây giờ của Trần Kiều ra sao nên càng muốn chọc tức anh, bình thản nhấm nháp cốc sữa đậu nành mà chưa trả lời vội.

Trần Kiều dán mắt vào màn hình chăm chú đợi câu trả lời, hơn mười phút trôi qua vẫn không thấy có tín hiệu gì, không chịu được nữa, anh với điện thoại gọi cho cô. Vừa thấy bên kia nhấc máy anh đã vội lên tiếng ngay, “Quân Quân, tất cả những điều anh viết trong thư đều thật lòng.”

“Ừ.”

“Vậy em trả lời anh đi!”

“Ờ…” Cốc Tử với lấy tờ giấy ăn lau miệng, trong lòng cũng đang ngổn ngang cảm xúc, bây giờ anh bắt cô nói thực tình cô chẳng biết phải nói gì.

Trần Kiều ở bên lại lần nữa lên tiếng giục phải nói, Cốc Tử khó chịu bảo, “Ồn ào quá đi mất, chiều nay lão nương dẫn anh đi uống trà, chính là quán lần trước đó, lát qua đón người ta.” Nói xong cô cúp máy ngay.

Trần Kiều dường như không dám tin vào điều tai mình vừa nghe, anh hét tướng lên như trẻ con được quà rồi mãn nguyện ngả lưng ra sau giường thiếp đi một lát. Nhưng niềm vui hình như lớn quá, anh không ngủ lâu được, tỉnh dậy thay quần áo ngay. Hẹn hò thì chẳng cần phải phiền phức như trước nữa, anh mặc một chiếc áo len cao cổ và một chiếc quần jean, xong xuôi anh lái xe đi đón cô.

Lúc anh đến Cốc Tử đã đứng đó chờ anh, hệt như giữa hai người tâm linh tương thông vậy. Hôm nay nhìn Cốc Tử rất trẻ trung, cô vận chiếc váy len cao cổ màu đen, đi đôi bốt dài tới gối, lại còn đeo kính mắt bản to vô cùng sành điệu.

Trần Kiều thấy cô đứng đó đợi mình thì vui mừng không để đâu cho hết, anh hỉ hả tới nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hỏi, “Em lạnh không?”

“Ờ, bình thường.” Cốc Tử nói rồi chui vào xe, “Đi thôi, đứng ngoài lạnh quá.”

Trần Kiều lên xe xong mới để ý thấy cô mang cả máy tính theo, tay kia cầm bút, anh nén chút khó chịu vừa nhen lên xuống, hỏi vu vơ, “Không phải em mang máy đi để làm việc đấy chứ?”

“Biết đâu lại có chút cảm hứng nên cứ mang theo thôi.”

“Vậy lúc anh nói chuyện với em, em sẽ không lờ anh đi đấy chứ?” Trần Kiều vẫn hỏi giọng nghi ngờ.

Cốc Tử nhìn anh rồi toét miệng cười, cô đưa tay ra xoa lên đầu anh, “Cậu nhóc, ngoan nào.”

“Xì.” Anh né tay cô nhưng trong lòng chợt cảm thấy ấm áp lạ thường, rồi bất ngờ anh thơm một cái thật kêu lên má cô, “Em ngoan cho anh nhờ mới phải.”

Xe đi được một lúc anh chợt dừng lại, quay sang véo má cô, “Da em đẹp thật đó.” Nói rồi anh chăm chú nhìn kĩ thêm hồi nữa, quả là mềm mại, mịn màng, chẳng tìm thấy một lỗ chân lông nào, “Có thật không dùng phấn gì không?”

“Thật mà.” Cốc Tử đẩy anh ra xa, anh lại ghé sát vào cô hơi nũng nịu, “Hôn một miếng nữa thôi.” Anh nhanh chóng đạt được mục đích rồi vội lái xe đi, đợi khi anh không để ý, Cốc Tử đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, hình rằng hôm nay trời hơi nóng.

Xe dừng trước quán trà, anh dắt tay cô vào quán. Trà vừa lên, anh tranh phần rót trà cho cô, chủ động bóc hạt dưa cho cô, trong khi ấy mắt vẫn không rời khỏi cô nửa phút.

Bị Trần Kiều chiếu tướng mãi như vậy khiến Cốc Tử cảm thấy không được thoải mái, hai má nóng rực, cô lườm anh, “Anh đừng nhìn tôi thế nữa có được không?”

Trần Kiều như chỉ đợi cô nói thế thì lập tức chuyển sang ngồi bên cạnh cô, khoác tay lên vai cô rồi lấy hạt bí cho vào miệng cô, anh ngả đầu ra cười lém lỉnh, “Sao lại không được nhìn em, em đẹp quá nên anh thích nhìn mà.”

“Xì, chỉ vài năm không gặp mà miệng lưỡi anh không ngờ càng ngày càng ngọt hơn trước. Giá cứ im như hến giống lúc trước, có khi còn đáng yêu.”

Trần Kiều ngả đầu sát cổ Cốc Tử, “Lúc trước đáng yêu sao được, cái gì cũng phải giấu trong lòng, khó chịu chết đi được. Cứ như bây giờ lại hay, có gì đều có thể nói được với em.”

Cốc Tử cười nhếch mép tự giễu, “Anh không thấy chúng ta không hợp nhau sao?”

“Không hợp ư? Làm gì có chuyện đó.” Anh sát lại gần cô hơn, trước đây những gì anh không dám làm thì giờ anh đều làm, những điều trước đây không dám nói thì giờ anh cũng bạo gan nói ra hết cả, “Thực sự cơ thể của em và anh rất hợp nhau, thật đấy, em không biết chứ anh thì rất rõ…” Lúc nói câu này Trần Kiều thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt si tình đắm đuối, khiến Cốc Tử lập tức rùng mình, giật nảy cả người.

“Còn những thứ khác, em xem mình quen nhau bằng ấy năm, giờ tính anh cũng tốt hơn trước rồi, em không có gì phải sợ cả.”

“Cứ thử một thời gian xem sao đã.” Cốc Tử chặn hết những lời anh định nói tiếp, nhẹ nhàng lên tiếng, “Chỉ có thử lại một thời gian nữa mới biết có hợp không.”

Trần Kiều ôm chầm lấy cô, miệng cười sung sướng, anh đã chờ đợi cơ hội này từ rất lâu rồi.

“Lá thư đó, thực ra anh viết rất hay, anh phải cảm ơn nó.” Cốc Tử cũng cười, rồi cô mím môi lại, “Thực ra bây giờ bảo chúng ta trở lại như xưa là điều không thể. Năm năm đã trôi qua rồi, vận đổi sao dời, mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng nếu anh nhất định cho rằng tôi là lựa chọn đúng đắn của anh thì tôi cho anh một cơ hội.”

“Được được!” Trần Kiều áp sát cả người anh vào cô. “Lá thư đó anh viết rất lâu đó, viết cả đêm em có biết không? Anh đã nhớ lại tất cả những ký ức tươi đẹp của chúng ta từ trước tới nay. Từ qua tới bây giờ anh chưa ngủ chút nào, giờ để anh ôm em ngủ một lúc được không?” Không đợi Cốc Tử trả lời, Trần Kiều đã nhắm mắt giả vờ thiếp đi. Lá thư đó Trần Kiều kể lại hết những kỉ niệm giữa họ kể từ lần đầu gặp nhau, cả tâm trạng của anh, những đau khổ dằn vặt trong lòng anh, cả sự hối hận cũng như ý muốn chạy trốn của anh, anh đều bộc bạch tất cả với cô.

Không phải tình yêu nào cũng đều có thể chấp nhận, và không phải tội lỗi nào cũng không thể được tha thứ.

Cốc Tử ngồi đó uống trà, bên tai cô là hơi thở đều đều của anh. Cô tin cả đêm anh không ngủ, lại thấy anh mặc ít áo như vậy thì cũng cảm thương, Trần Kiều không biết cô đang nghĩ gì, anh cũng không dám hỏi. Không biết Cốc Tử ngồi thế cho anh ngủ bao lâu, mãi cô mới vỗ vai gọi anh dậy, “Tôi đau vai rồi.”

Trần Kiều mở mắt, hàng mi dài của anh chạm nhẹ vào cổ cô, ánh mắt đó đơn thuần mà vô tội, “Em mỏi à?” Anh cầm lấy tay cô mà nắn mà xoa, được một lúc thì ghé sát tai cô thì thầm gì đó. Cốc Tử giơ thẳng tay bạt vào đầu anh, “Anh bị tinh trùng xung não à, cả ngày chỉ nghĩ tới mấy chuyện đó.”

“Anh muốn mà, em không muốn sao!”

“Không!”

“Vậy những lúc em viết thứ tiểu thuyết đó, đều không cảm thấy gì sao? Hôm anh ở nhà em, đọc cuốn sách đó thực sự anh đã rất muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống em. Em là miếng thịt thơm, anh đã thèm thuồng từ lâu lắm rồi.”

Cốc Tử nhẫn nhịn không nói gì.

“Lúc anh ở nhà ba em cũng vậy, ngày nào cũng muốn xông tới làm càn mà thôi…”

“…”

“Có phải em muốn nói chúng mình bắt đầu từ nắm tay không?”

Cốc Tử làm vẻ bất lực không biết nói sao, cô đứng dậy bảo, “Tôi đi vệ sinh một lát.” Thế nhưng hơn chục phút sau vẫn không thấy Cốc Tử ra, lại thấy điện thoại của mình rung lên, hóa ra là Cốc Tử gửi tin cho anh: “Chuyện này, ‘bà cô’ tôi ghé thăm, chúng ta về nhà thôi.”

Trần Kiều phụng phịu, mặt đầy uất ức, nghĩ mãi không biết mình sai ở đâu, không phải anh đang bộc bạch tình yêu với cô sao. Cô cũng đâu còn bé nhỏ nữa, chắc chắn cũng phải có ham muốn đó chứ. Ồ, có lẽ nào do cô e thẹn quá…

Nhưng Trần Kiều thuộc tuýp người dẫu có trăm trận đều bại thì cũng quyết không lùi bước, anh chắc mẩm Quân Quân bé nhỏ của mình ngượng ngùng nên mới thế, anh gửi lại tin nhắn cho cô:

“Bà cô em đến hả, anh muốn gặp xem sao!”

“Mỡ mà húp!” Vấn đề này thật thiếu nhã nhặn, rõ ràng anh ta giả vờ, Cốc Tử nghĩ bụng mà chỉ chực khóc òa.

“Tại sao, anh là người của em mà, họ hàng thân thích của em anh cũng cần gặp chứ!” Trần Kiều vẫn tiếp tục giả ngây giả ngô.

“Cút đi.”

“Em đang ở đâu?”

“Trên đường về nhà?”

“Ờ.”

Cốc Tử vừa ra khỏi taxi đã thấy Trần Kiều đứng đó đợi cô, khóe miệng anh cười gian xảo, “Bà cô em đâu?”

Cốc Tử không nhịn được nữa, cô buông tiếng chửi, “Anh… Mẹ kiếp!”

Trần Kiều theo cô lên nhà hỏi hết cái nọ đến cái kia, nào là có khó chịu không, mệt mỏi hay không, băng vệ sinh có đủ dùng không, Cốc Tử lúc này đầu như bốc khói nghi ngút, “Trần Kiều, anh đúng là đồ vô duyên.”

Trần Kiều vẫn cười hì hì, ghé sát tai cô nói nhỏ, “Sao lại nói anh vô duyên, em là người của anh nên anh quan tâm mọi chuyện của em thôi.”

Lúc này cả Dược Dược và Tiểu Võ đều không có nhà, Cốc Tử có phần bực bội, cô nàng này dạo này sao đi lang thang suốt vậy, có lẽ 419 nhiều quá giờ thành nghiện mất rồi. Cốc Tử đến tháng thật chứ không phải lấy cớ với Trần Kiều, cô đi vào nhà vệ sinh một lát, một mình Trần Kiều ngồi trên ghế, anh thoải mái thả mình xuống.

Lúc Cốc Tử ra cô bưng theo hai cốc nước hoa quả, một cốc đặt vào tay Trần Kiều, Trần Kiều cảm ơn cô rồi mím môi bảo, “Cốc Tử, anh kể chuyện cho em nghe.”

“Ừ.”

“Em biết Nhạc Phi chứ?”

“Ừ.”

“Nhạc gia quân rất lợi hại đúng không?”

“Ừ.” Cốc Tử thấy Trần Kiều cố tình vòng vo thì cứ mặc cho anh nói, cô hờ hững trả lời gọn lỏn, không biểu lộ lấy một chút tò mò.

“Mỗi lần trước khi đánh quân địch ông đều nói với binh sĩ, chỉ cần chiếm được tòa thành thì đàn bà và tiền bạc trong đó đều là của họ.”

“Ừ.” Cốc Tử gật đầu, đưa cốc nước lên miệng uống già nửa, “Anh định bày tỏ điều gì?”

“Mỗi lần em giận anh, em đánh anh anh đều nghĩ, chỉ cần giành được trái tim em thì em và Dược Dược sẽ là của anh.”

Cốc Tử không biết nói sao, cô ngụm thêm một hớp nước trong cốc rồi bảo, “Tôi phải làm việc đây.”

Trần Kiều nào có chịu, anh đứng lên sát vào người cô, “Quân Quân yêu quý, đừng làm việc cả ngày thế có được không, thỉnh thoảng cũng phải ngồi chơi với anh chút chứ. Em ngồi đây anh kể chuyện cho mà nghe.”

“Nhưng chuyện của anh chán lắm.” Cốc Tử chọc anh, nhưng thực tình đúng là cô chẳng thích thú gì mấy những câu chuyện kiểu đó.

Trần Kiều tất nhiên không chịu thua, anh lại tiếp tục kể, “Em cứ nghe anh nói hết cái đã. Trên thế giới có một bộ tộc ăn thịt người có tên là Tộc Roi Dài, cái đó của họ rất dài, có thể cuốn quanh co, bình thường có thể bỏ ra làm vũ khí tấn công kẻ địch.”

Cốc Tử giơ tay bịt miệng anh, “Trần Kiều, anh đừng kể nữa, tôi thực sự không muốn nghe.”

“Thực ra anh cũng không biết chuyện đó là thật hay giả, có điều em thấy nếu như thế thì những người vợ của họ thật đáng thương không?” Trần Kiều cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình, rồi anh hôn vào lòng bàn tay cô, “Em yên tâm, chúng mình hợp nhau mà.”

Cốc Tử nhiêng đầu nhìn anh thở dài, “Anh cứ đôi ba câu là lại nói tới chuyện đó, chị đây thực sự hơi nghi ngờ.”

Anh phủ phục lấy người cô rồi nghịch ngợm khuôn mặt cô đùa cợt, “Quân Quân, cho em toàn quyền sử dụng người anh đó.” Nói rồi Trần Kiều lại thay đổi sắc mặt, “Thực ra những lời này anh chưa bao giờ nói với con gái, kể cũng xấu hổ thật. Ờ, nhưng mà anh chỉ nói điều người ta thích nghe thôi.”

“Tôi…”

“Em thích nghe thì anh sẽ nói cho em nghe, em không cần xấu hổ với anh.” Anh lại tiếp tục vuốt ve khuôn mặt cô, “Bây giờ cả người anh đang nóng phừng phừng lên đây, vì anh vui mà. Hôm nay cuối tuần, có công việc gì em cũng để sang một bên đi, ở cùng với anh, được không?”

“Vậy mình đi xem phim đi.” Cốc Tử gật đầu nhượng bộ.

Xuống cầu thang, Trần Kiều lon ton chặn trước mặt Cốc Tử, ngăn không cho cô đi xuống, Cốc Tử quát, “Anh làm gì vậy?”

“Anh cõng em! Lần trước em để hắn cõng rồi, giờ phải đến lượt anh.” Cốc Tử nghe anh nói vậy thì suýt phì cười, biết là không chối được, liền hất cằm lên làm bộ như nữ hoàng hạ lệnh, “Mau ngồi xuống đi!”

Thấy Trần Kiều ngồi xuống, Cốc Tử nhảy phốc lên lưng anh, hai tay cô quàng vào cổ anh. Trần Kiều chính là người thích bị ngược đãi, nhất là được Cốc Tử ngược đãi mình, thấy cô lấy tay choàng cổ mình thì tỏ ra vô cùng hứng khởi. Cõng cô một lúc rồi mà anh vẫn không buông tay ra. Cốc Tử phải cắn một miếng thật mạnh vào cổ anh mới chịu bỏ cô xuống, “Tôi thích ngồi xe hơn, ngồi trên người anh chẳng có mấy thịt, khó chịu lắm.”

Trần Kiều cười hì hì, “Người em ấm thật đấy, lại mềm nữa.” Cốc Tử vô thức cúi xuống nhìn ngực mình rồi nhìn ra cửa sổ coi như không có chuyện gì, Trần Kiều xoa xoa mặt mình, “Anh cười nhiều quá thành thử tê hết cả cơ mặt rồi đây. Hay là, mình đi nhanh đi.”

Cốc Tử làm bộ không hiểu anh định nói gì.

“Bao giờ mình đi đăng ký hết hôn, tổ chức hôn lễ rồi lên giường cùng nhau nhỉ?”

“Đừng có được đà lấn tới nhé!” Cốc Tử nghiêm nghị, “Cũng đừng ăn nói lăng nhăng nữa, đừng để tôi phải rút lại mấy lời đó đấy.”

Trần Kiều nghe cô nói vậy cũng chẳng tỏ ra thất vọng, với anh, chuyện đó giờ chỉ còn là vấn đề sớm muộn mà thôi, nhưng dù thế nào đi nữa, giờ có cô ở bên cạnh anh đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Buổi chiều đi xem phim, Cốc Tử chọn ngay một bộ phim kinh dị, thể loại mà Trần Kiều sợ nhất, vừa xem phần mở đầu mặt anh đã xanh lét như tàu lá, toàn thân anh lọt hẳn xuống ghế rồi tình nguyện ngồi đó nhìn Cốc Tử xem. Cốc Tử bị anh nhìn tới mức đỏ hết mặt vì khó chịu, cô bực bội đẩy cánh tay anh đang run rẩy ôm lấy tay cô.

Trần Kiều không chịu, anh càng bám lấy chặt hơn rồi vùi đầu vào lòng cô, không thể không nói vai trò của hai người lúc này đã bị đảo ngược, Cốc Tử ngượng ngùng đẩy anh ra, “Đừng khiến tôi có cảm giác như bị bóng đè vậy.”

Từ rạp chiếu phim bước ra Trần Kiều tỏ vẻ không vui tí nào, người ta vẫn nói có thể nhận được nhiều món hời khi ở trong rạp chiếu phim, nhưng có lẽ anh là ngoại lệ. Anh vùng vằng kéo Cốc Tử, “Sao em lại thích xem phim kinh dị vậy?”

“Thì không ai chịu xem cùng tôi mà, cuối cùng cũng có một người tự chui đầu vào rọ.” Cốc Tử thản nhiên đáp.

“Em bắt nạt anh hoài à.” Trần Kiều hậm hực.

“Không chịu được thì anh đi đi.” Cốc Tử nói đầy vẻ đắc ý.

Trần Kiều như không để ý câu khích bác của Cốc Tử, anh ngước lên nhìn trời rồi lựa ý hỏi “Không còn sớm nữa rồi, giờ em muốn đi đâu?”

“Tôi muốn… máy tính.”

Cốc Tử có thói quen lên mạng hằng ngày, bình thưởng chẳng có gì chơi nhiều nên giờ vẫn chỉ khoái nhất món này. Trần Kiều như đã có ý đồ gì đó sẵn trong đầu, nghe cô nói thế thì đồng ý đưa cô về nhà ngay. Về nhà, lúc Cốc Tử ngồi đánh máy Trần Kiều cũng ngồi bên, thấy cô viết anh cũng chăm chú đọc, văn phong của Cốc Tử khá tốt, hài hước ngầm nhưng anh thích nhất những đoạn cô viết mấy chuyện đó, đọc mà toàn thân anh ngứa ngáy khó chịu. Nhưng có như vậy cũng đừng có dại mà chọc Cốc Tử, anh biết vậy, nếu không cô sẽ không nương tay.

Trần Kiều ngồi bên thấy cô đã viết hòm hòm thì rót cho cô cốc nước, “Cốc Tử, bao giờ chúng ta mới đến bước đó?”

“Ờ… cái đó chẳng thú vị đâu.”

“Em chưa hưởng thụ thì mới nghĩ vậy thôi.” Rồi như chỉ đợi có thế, anh lên lớp cho Cốc Tử cả loạt bài giới tính, nào là sex tốt cho đàn ông thế nào, tốt cho phụ nữ ra sao, kể cả những thứ chẳng có căn cứ gì cũng được anh lôi ra bằng hết.

Cốc Tử nghẹn lời, chẳng biết nói gì hơn, cũng không hẳn là cô bực anh, thành ra chỉ ngồi nhìn anh cười. Trần Kiều thấy cô bỗng nhiên dịu dàng như vậy thì cũng cười theo, rồi anh quỳ xuống ôm lấy chân cô nức nở, “Cốc Tử, xin em hãy làm vợ anh, hãy đồng ý lấy anh đi, cho anh làm chồng em đi, anh tốt bụng lắm, cả đời này sẽ đối xử tốt với em.”

“Anh đừng có làm trò đó với tôi. Ở bên cạnh anh là một chuyện, kết hôn lại là chuyện khác, kết hôn còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật nữa kìa.”

“Em xấu quá, em ức hiếp anh mà lại không muốn chịu trách nhiệm với anh.”

“Tôi thèm vào, sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh? Tôi không bắt anh chịu trách nhiệm với tôi đã là tốt lắm rồi.”

“Nhưng anh tình nguyện chịu trách nhiệm mà, em cho anh chịu trách nhiệm đi.” Trần Kiều chân thành nói.

Cốc Tử bỏ chân ra rồi cũng quỳ xuống đất luôn, “Giời ơi, anh đừng thúc tôi, đừng ép tôi có được không, không là tôi nhảy lầu cho coi. Phải cho tôi thời gian chứ!”

Vừa lúc ấy Tiểu Võ về đến nhà, thấy một nam một nữ đang ôm nhau quỳ dưới sàn thì vô cùng cảm động, cô đưa tay che mắt Dược Dược, còn mình thì cứ đứng đó sụt sịt. Cậu em họ đáng yêu của cô, người bạn gái rất đỗi thân thiết của cô, rốt cuộc họ đã sắp thành duyên đôi lứa rồi.

“Cho cháu xem, cho cháu xem…” Dược Dược chưa kịp hét thêm thì bị Tiểu Võ bịt miệng luôn.

“Em đừng nhảy lầu, em mà nhảy anh cũng nhảy luôn.”

“Anh mà còn thúc tôi, tôi nhảy thật cho anh coi…”

“Đừng mà em…”

Tiểu Võ nghe xong màn đối đáp giữa họ thì chán nản thở hắt ra, trời ạ, chuyện gì mà nhạt nhẽo!

Buổi tối, Trần Kiều một mực đòi ở lại ăn cơm xong mới chịu về.

Tiểu Võ bảo bình thường Trần Kiều ăn không nhiều, lại kén cá chọn canh, giờ ba mẹ anh mà thấy anh ăn ngon miệng như vậy chắc sẽ vui lắm. Cốc Tử đột nhiên nghĩ ra gì đó bèn quay sang hỏi Tiểu Võ, “Tiểu Võ, nhà cậu còn có em họ ư?”

“Có mà.” Tiểu Võ gật đầu, “Có hai đứa lận, một đứa mới học cấp hai, đứa kia thì tên là Nhậm Hoằng Tử, con bé đó ranh lắm đấy, hình như nó lại còn thích Trần Kiều.”

Cốc Tử cũng chỉ là đột nhiên nhớ ra thì hỏi, Trần Kiều nghe thấy thì như mở cờ trong bụng, anh tưởng rằng cô cũng thích anh, cũng để ý tới anh, đang muốn tìm hiểu về anh, nhưng nghe Tiểu Võ nói vậy thì đột nhiên la lớn, “Võ Tiểu Mỵ, chị đừng nói linh tinh.”

“Đừng có gọi tên cúng cơm của tôi thế chứ! Tôi nói linh tinh gì nào?” Tiểu Võ thấy cậu em gọi cả tên cả họ mình ra thì lập tức bốc hỏa lên đầu, “Con bé Hoằng Tử đó thích cậu là chuyện xấu mặt của cả họ nhà mình, giờ ai ai cũng đều biết cả rồi.”

Cốc Tử vốn chỉ tiện mồm hỏi, giờ thấy Tiểu Võ nói vậy thì sinh tò mò, mấy chuyện đó ở thời xa xưa thì không sao, nhưng thời buổi hiện nay mà còn có chuyện đó thì… “Rốt cuộc thì chuyện gì vậy?” Cốc Tử không giấu nổi tò mò.

“Con bé Hoằng Tử đó cơ bản là tốt, trông lại rất xinh đẹp. Từ nhỏ nó đã bám riết lấy Trần Kiều, lúc nhỏ nó ngủ ở nhà họ Trần cứ một mực phải ngủ chung giường với Trần Kiều… Mà thôi, đó là chuyện hồi nhỏ không tính, nhưng cái hồi nó sinh nhật mười lăm tuổi, nó chẳng thích quà gì, chỉ muốn được Trần Kiều hôn nó.”

“Ờ há…”

Mặt Trần Kiều tối sầm lại.

“Mà cậu biết đấy, Trần Kiều hồi trước không hay nói nhiều, nhưng riêng với con bé thì nó chiều lắm.”

“Ừm…” Cốc Tử như ngửi được mùi vị gian tình trong câu chuyện, càng lúc càng hiếu kỳ, cô còn thắc mắc Tiểu Võ và Trần Kiều là chị em mà sao tài kể chuyện giữa họ lại khác nhau một trời một vực thế? Dù có hay không, Tiểu Võ nhất định sẽ nhào nặn thành một câu chuyện đầy những chi tiết gian tình mà kể ra, Trần Kiều hiểu điều đó, vội vã đứng lên sừng sộ, “Võ Tiểu Mỵ, chị đừng dựng chuyện cho em nữa, sao lại ăn không nói có vậy?”

“Ơ… Cái này cậu cũng biết đó, cô nhà mình chả bảo sau chín giờ tối là cấm nó gặp cậu còn gì.”

“Em…” Trần Kiều ấp úng.

“Vì hồi nhỏ cậu vén váy nó!” Tiểu Võ nói rồi cười rú lên. Trần Kiều đỏ bừng cả mặt, không biết vì xấu hổ hay vì tức giận bà chị họ vô duyên của mình. Anh quay sang nhìn Cốc Tử bằng ánh mắt đáng thương như định trần tình, cô thấy thế thì vội xua tay, “Yên tâm đi, ai chẳng có tuổi thơ, Tiếu Tiếu lúc sáu tuổi cũng tè dầm ở trường kìa…”

“Hai chuyện đó khác nhau mà!” Trần Kiều từng làm gì Tiểu Võ đều rõ mồn một, Tiểu Võ từ nhỏ lớn lên cùng với anh, có bao nhiêu chuyện “bí mật” cô đều biết hết. Anh đưa mắt ra hiệu nể tình thân thích, Tiểu Võ đắc thắng rồi nhanh chóng thôi ngay, quay sang bảo anh, “Mà đấy, nếu không phải tôi giới thiệu Cốc Tử làm gia sư cho cậu thì cậu có gặp được cô ấy không, bây giờ cậu có đứa con trai dễ thương như thế đấy chắc!”

“Chị họ, ngày mai cả nhà em mời chị đi ăn cơm.”

“Xì, cứ làm như tôi mốc mõm đến nơi không bằng! Không cần, mai tôi hẹn giai rồi!”

Cốc Tử ngồi bên nghe hai chị em họ đáo để một chín một mười này ra sức nói xéo nhau thì cười như được mùa, thấy Trần Kiều như đang bị kích động quá thì vỗ vai anh, “Trần Kiều, anh yên tâm đi, tôi không để ý đâu mà.”

Trần Kiều ăn xong cơm vốn định ở lại chút nữa nhưng Cốc Tử một mực đuổi anh về, mà tối nay ba của Trần Kiều cũng mấy lần điện thoại gọi anh về nhà có việc. Trần Kiều biết ba gọi về vì chuyện gì, nhưng có những việc đúng là không nên tiếp tục giấu nữa.

Trần Kiều phóng xe về nhà, ba lặng nhìn anh, giọng trầm xuống, “Anh cũng còn biết đường về nhà đấy?”

Trần Kiều cười hì hì, “Con đi theo đuổi bà xã mà.”

“Đừng có giỡn với tôi! Tối hôm qua anh còn đưa con Hoằng Tử ra ngoài phải không? Cô anh gọi điện nói với tôi rồi. Đã nói với anh không biết bao lần rồi, đừng có thân mật với con bé đó, nhỡ có chuyện gì thì cả cái nhà họ Trần này biết chui xuống lỗ nào?”

“Ba, mọi người đừng nghĩ lung tung có được không? Giữa con và Hoằng Tử chỉ có tình cảm anh em mà thôi.”

“Anh đối với con bé là tình anh em, nhưng con bé thì chưa hẳn!”

Trần Kiều chẳng muốn để ý tới chuyện ba anh vừa nói, chuyện này rõ ràng là hiểu nhầm, thôi vậy, mọi người đã không tin thì anh cũng kệ, giải thích cũng chẳng ai chịu nghe cả. Giờ điều mà anh quan tâm nhất là Cốc Tử và con trai anh, nhất định anh phải đổi họ cho thằng bé, nó phải được gọi là Trần Dược mới đúng. Anh ngồi thẳng dậy rất nghiêm chỉnh, đối diện với ba anh, “Ba, có chuyện này con muốn thưa với ba, cả nhà mình đều biết rồi, chỉ mình ba chưa biết.”

“Chuyện gì vậy? Mẹ anh gần đây mấy lần cứ định nói thì lại cứ lắp ba lắp bắp, tôi biết ngay là có chuyện gì đó.”

Trần Kiều sợ ba anh. Từ nhỏ anh đã bị ông đánh không biết bao nhiêu lần nên giờ vẫn còn e dè, nhưng nghĩ tới nụ cười ngọt ngào của Cốc Tử thì anh lấy hết can đảm nói ra, “Ba, con có con trai rồi, cháu đã năm tuổi.”

“Cái gì?” Phản ứng của ba quả là ngoài sức tưởng tượng của anh, ông hét lên, “Năm tuổi? Năm nay anh mới bao nhiêu tuổi?”

“Vâng, thằng bé kháu lắm ba à.”

Ba anh nào còn tâm trạng nghe cậu quý tử nói gì nữa, sau khi xác nhận sự việc đó là thật, ông cầm chiếc gạt tàn trên bàn trà ném qua, Trần Kiều vội né sang bên, “Giờ không phải con muốn thương lượng với ba, con chỉ muốn báo cho ba biết là ba có cháu nội rồi, có cả con dâu rồi. Ngày nào ba cũng chăm chăm giới thiệu bạn gái cho con, con đã chán ngấy rồi.” Trần Kiều nhân cơ hội nói hết mọi chuyện ra cho ba anh nghe, bao nhiêu nỗi ấm ức trong lòng cũng đều tuôn ra cả.

Ba Trần Kiều nghe xong thì lặng người đi, mãi sau đó mới lên tiếng giọng điệu rất khó đoán định thực sự ông đang nghĩ gì. “Lúc nào anh dẫn con bé đó về đây cho tôi coi.”

“Dạ?” Trần Kiều không hiểu lắm thái độ ba mình lúc này, nhưng thấy ông có vẻ bớt giận hơn lúc nãy anh mới dám lên tiếng, “Ba, vậy là ba đồng ý hôn sự của tụi con rồi phải không?”

Ba Trần Kiều châm điếu thuốc thở hắt ra, “Cứ đưa về đây xem sao đã.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv