Lần đầu tiên gặp gỡ thì chắc là hôm nhập học, đó là lần đầu tiên tôi gặp Lâm tiên sinh, nhưng Lâm tiên sinh lại nói buổi nhập học hồi đại học không phải là lần đầu tiên anh gặp tôi.
Sau này tôi cảm thấy có khi đúng là vậy thật, bởi vì lúc tôi điền vào đơn đăng ký nhập học, Lâm tiên sinh nhiệt tình với tôi đến lạ.
“Chỗ này, đây nữa, em viết tên của em lên, viết cả chuyên ngành, lớp, số điện thoại với địa chỉ nhà em vào.”
Tôi thầm nghĩ rằng tôi biết chữ mà, anh không cần phải nhắc từng chút một cho tôi như vậy đâu.
Tôi đang điền đơn, Lâm tiên sinh lại sáp tới nhìn tôi điền. Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cái, vốn định kêu anh cách xa tôi một chút, nhưng anh ấy lại mỉm cười với tôi.
Thôi kệ đi, thích nhìn thì cứ nhìn.
Lâm tiên sinh cầm tờ đơn của tôi, anh xem kỹ một lúc rồi chỉ vào bức ảnh, nói: “Trông em đẹp hơn trên ảnh nhiều.”
Tôi thầm nghĩ trông anh cũng đẹp trai phết đấy.
Khi tôi đến báo danh thì đã hơi muộn rồi, ký túc xá dành cho sinh viên năm nhất đều đã chật kín, tới lúc tôi đến thì nơi này cũng không còn ký túc xá cho tân sinh viên nữa. Giáo viên hướng dẫn sắp xếp cho tôi vào ở chung ký túc xá với các đàn anh năm hai, tôi thầm nghĩ vậy cũng được, ở nơi nào mà chả thế. Xin ủng hộ chúng tôi tại — trùmtruуện .V Л —
Tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm tiên sinh trong ký túc xá, nhưng trông anh còn ngạc nhiên và vui mừng hơn cả tôi, bởi vì từ sau khi tôi vào ký túc xá, nụ cười trên khóe miệng của anh chưa từng hạ xuống chút nào.
Cuối cùng tôi trở thành người anh em giường trên của Lâm tiên sinh.
Tối hôm đó, để chúc mừng tôi dọn vào ký túc xá bọn họ, Lâm tiên sinh dẫn tôi ra ngoài ăn cơm. Cơm nước xong Lâm tiên sinh nói muốn ăn kem, sau đó tôi tiêu 20 tệ mua một cây kem cho anh, là vị dâu tây quyện với sữa bò.
Tôi thầm nghĩ khẩu vị của người này thật là độc đáo.