Nghĩ tới đây, Vương Truyền Minh xông tới.
"Anh làm cái gì vậy? Động tác này sao lại làm thế được! Đúng là phá phách, anh có hiểu gì không thế? Không hiểu thì đừng có giả vờ hiểu, tôi là người chịu trách nhiệm với học viên của tôi! Tập cái kiểu này, anh muốn phá hỏng nó à? Tập thể dục không đúng cách là dễ bị chấn thương lắm đấy!"
Anh ta tiến lên hừng hực khí thế mà chửi mắng, lỗ mũi hất lên trời, hoàn toàn không xem Trần Hạo ra gì.
"Rồi rồi, không dạy nữa!", anh cười tủm tỉm.
Nhưng tên này ngoài miệng thì thỏa hiệp, tay lại không hề dừng, vẫn đang tiếp tục uốn nắn động tác cho Lâm Vũ Nặc.
Vương Truyền Minh thật sự muốn đè Trần Hạo xuống đất đánh cho một trận, giận dữ quát: "Con mẹ nó, anh cố ý bới lông tìm vết đúng không? Động tác tôi dạy mà anh cũng dám chỉ vẽ à?"
Trần Hạo đáp: "Đâu có, đâu có, tôi chỉ sửa lại mấy chỗ quan trọng thôi, chỉ vẽ thì không dám!"
Vương Truyền Minh tức tối thầm nghĩ, sửa lại mấy chỗ quan trọng thôi? Anh con mẹ nó xem huấn luyện viên sáng giá như tôi đây chết rồi à? Sửa cũng phải là tôi sửa, ai mượn anh làm?
"Anh là cái thá gì mà muốn chỉnh lại động tác cho học viên của tôi? Tới đây, anh có vóc người đẹp hay có bản lĩnh gì? Có ngon thì so với tôi đi?"
Vương Truyền Minh rất tức giận, gầm lên rồi xé áo sơ mi của mình.
"Ôi!", xung quanh lập tức vang lên tiếng thét, cái cô gái sáng bừng mắt.
Vóc người của Vương Truyền Minh thật sự rất tuyệt, lồng ngực cường tráng, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng tám múi rõ ràng, các cơ nhị đầu, cơ tam đầu, cơ delta, cơ lưng rộng như được cắt gọt mà thành.
Kết hợp với khuôn mặt điển trai ấy, anh ta đúng là một hoàng tử bạch mã thực thụ khiến cho những người phụ nữ xung quanh đều điên cuồng.
"Huấn luyện viên Vương, em yêu anh!"
"Huấn luyện viên Vương, em muốn sinh con cho anh!"
Bốn phía là tiếng thét chói tai nối tiếp nhau.
Vương Truyền Minh ngạo mạn nhìn về phía Trần Hạo, vẻ mặt đó như muốn nói rằng, tới đi, so với tôi đi, rác rưởi như anh mà cũng xứng à?
Trần Hạo chẳng biết nói gì, tự hỏi không biết có phải tên này là não tàn hay không mà lại vừa đi lên đã xé áo như vậy, không khác gì vận động viên bóng bàn nào đó.
"Khụ khụ!", anh ho hai tiếng rồi nói: "Không cần so đâu, anh đây chỉ giỡn chút thôi, chỉ là người qua đường, là người qua đường thôi!"
Dứt lời, Trần Hạo muốn kéo Lâm Vũ Nặc đi, hoàn toàn không để Vương Truyền Minh vào mắt.
Thấy thái độ này của Trần Hạo, Vương Truyền Minh càng tức hơn, cảm thấy quá nhục nhã, quá mất mặt khi để một tên dế nhũi như anh xem thường.
Bất giác anh ta tóm lấy phần áo sau lưng Trần Hạo, muốn ép làm người khiến mình khó chịu ở lại.
Kết quả hai lực đối nhau này làm cho tiếng "Xẹt!" vang lên, áo Trần Hạo đã bị kéo rách.
Anh dừng lại, xoay người, một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt.
"Oa..."
Thật lâu sau, xung quanh mới vang lên mấy tiếng hít sâu.
Bấy giờ những cô gái vừa si mê Vương Truyền Minh mới phát hiện cơ thể của Trần Hạo không hề kém cạnh, ngược lại còn hấp dẫn hơn là đằng khác.