Đương nhiên, Trần Hạo cũng sẽ không vu oan Mạc Tiểu Nhiễm thật, thấy cô ta chịu thua thì lập tức trở mặt: “Đúng! Hẳn là hiểu nhầm, vừa rồi tôi không nghe rõ!”
Lúc này người xung quanh mới chậm rãi tản ra, Mạc Tiểu Nhiễm lôi sát thủ đã gần chết trên mặt đất lên, hung dữ trừng mắt nhìn Trần Hạo: “Anh có gan thì cứ chờ đó cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra rõ chuyện của anh!”
Sau đó, nữ cảnh sát bá đạo kia trút tất cả cơn giận lên trên người tên sát thủ đáng thương, ném hắn ta lên xe rồi lái xe mà đi.
Rất nhanh cảnh sát đã lấy khẩu cung đơn giản cho Trần Hạo và Giang Ngạo Tuyết, rồi cũng để cho hai người rời đi.
Trần Hạo nhìn Giang Ngạo Tuyết, nói: “Đừng lo lắng, tôi đưa cô về nhà!”
Giang Ngạo Tuyết nặng nề tâm sự, gật đầu.
Sau khi lên xe, Trần Hạo khởi động lái về nhà Giang Ngạo Tuyết, trên đường cô ấy vẫn còn thấy lo lắng.
Trần Hạo biết Giang Ngạo Tuyết đang lo lắng cái gì, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ cô đã hiểu được cậu ta chưa? Biết vì sao cậu ta không qua lại với cô chưa? Cậu ta sợ liên lụy đến cô, sợ cô gặp nguy hiểm!”
"Nó có thể không làm những chuyện này mà, tôi có thể cho tìm cho nó một công việc ổn định, cứ sống một cuộc sống yên bình không tốt sao?”, Giang Ngạo Tuyết nói.
Trần Hạo cười một tiếng: “Cậu ta là đàn ông mà? Mặc dù cô là chị, nhưng nếu như cậu ta sống cuộc sống như cô bảo, có gì khác ăn bám đâu? Dựa vào người chị là cô cả một đời? Tôn nghiêm của cậu ta ở đâu? Lý tưởng của cậu ta ở đâu?”
Trần Hạo nói như vậy khiến Giang Ngạo Tuyết suy nghĩ sâu xa.
"Giang Chiến Thiên rất có nghĩa khí, cô bảo cậu ta chọn cô hay anh em, việc này đang làm khó cậu ta đấy!”, Trần Hạo dừng một chút rồi lại nói.
Giang Ngạo Tuyết không lên tiếng, cô ấy không có khái niệm gì với tình nghĩa sống chết, càng không hiểu được tình hữu nghị giữa đàn ông với nhau, lúc này trong đầu của cô ấy toàn là cảnh tượng Giang Chiến Thiên liều chết cản dao khi ấy.
Nhưng khổ nỗi là, Giang Ngạo Tuyết vẫn không chấp nhận được việc Giang Chiến Thiên làm việc ở thế giới ngầm.
Trần Hạo biết hai chị em đều bướng bỉnh, khúc mắc này không phải được hình thành trong một ngày, cũng không thể hóa giải trong một ngày được, không thể vội vàng, cần phải khiến Giang Ngạo Tuyết nghĩ rõ ràng mới được.
Nhưng mà ít ra tạm thời quan hệ của hai người đã hòa hoãn!
Rất nhanh, chiếc xe đã đến khu nhà của Giang Ngạo Tuyết, đưa cô ấy về xong, Trần Hạo mới lái xe về biệt thự!
Sắc trời u ám, trăng sao đầy trời, lúc Trần Hạo dừng xe ở biệt thự đã là tám giờ tối.
Sau khi vào trong biệt thự, Trần Hạo thay giày lên tầng, lúc đi ngang qua phòng làm việc, trông thấy Bạch Phi Nhi đang tập trung làm việc, trên bàn có cà phê và một chút lương khô, nhìn vậy, chắc hẳn Bạch Phi Nhi vẫn chưa ăn cơm, Trần Hạo liền dừng chân lại, đi vào phòng làm việc.
Lúc này, cô đang đọc tài liệu, Trần Hạo đến cũng không để ý.
Anh lên tiếng nhắc nhở Bạch Phi Nhi: “Ăn nhiều thực phẩm hóa học không tốt, có phải chưa ăn cơm không?”
Bạch Phi Nhi sững sờ, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Hạo đang dịu dàng cười nhìn cô, trong lòng ấm áp, liền gật đầu.
"Anh đi nấu mì cho em!”, Trần Hạo nói.
"Vâng!”, Bạch Phi Nhi đáp lại rồi cúi đầu đọc tài liệu tiếp.