"Là sao, đi cùng vợ thì dù có đến đâu tôi cũng sẽ không ngột ngạt!", Trần Hạo cười híp mắt trả lời.
Tương Tĩnh Vũ không muốn nói thêm, Trần Hạo cố ý nhắc tới vợ chẳng khác nào đâm một dao vào nơi đau nhất của anh ta, nếu nói thêm gì thì anh ta nghi ngờ mình sẽ bị tên khốn này làm cho tức chết mất!
Thấy anh đã tới, còn đồng ý đi cùng, lòng Bạch Phi Nhi ấm lên.
"Vậy giờ chúng ta đi luôn nhé?", cô chủ động đề nghị.
"Ừ!", Tương Tĩnh Vũ mỉm cười đứng dậy.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Không biết là cố ý hay tự nhiên mà Bạch Phi Nhi khoác lấy cánh tay Trần Hạo, hai người cứ thân mật đi ra văn phòng như thế.
Còn Tương Tĩnh Vũ ở đằng sau cứ như quà tặng mua một được một vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy dư thừa.
Có điều mặc dù trong lòng phiền muộn nhưng tên này vẫn miễn cưỡng cười vui, cố gắng tỏ ra mình rất có giáo dục.
Ba người đi xuống, đến phòng khách trong Bạch Thị, chiếc xe Bentley của Tương Tĩnh Vũ đã đậu ở cổng sau từ sáng sớm.
Anh ta mỉm cười, lịch lãm mời Bạch Phi Nhi lên xe, Trần Hạo thì mở cửa xe bên kia ra ngồi cạnh cô dù cho có được đồng ý hay không, anh ta chỉ đành bi đát ngồi ở hàng trước.
Giấu sự khó chịu xuống đáy lòng, Tương Tinh Vũ vẫn giữ nụ cười ấy, trông rất thật và tự nhiên.
Thấy cảnh này, Trần Hạo không khỏi thầm nghĩ rằng lòng dạ của Tương Tinh Vũ này cũng sâu thật, xem ra là một tên khốn kiếp giả nhân giả nghĩa còn thích dây dưa.
Tài xế thấy ông chủ đã ngồi vào thì khởi động xe.
Sau khi xuất phát, Tương Tinh Vũ nghiêng người nhìn về phía Bạch Phi Nhi.
"Phi Nhi, nếu anh nhớ không lầm thì em thích nhất là trường phái hội họa Venice phải không?"
Cô khẽ gật đầu: "Không ngờ anh vẫn còn nhớ mấy cái này".
"Đương nhiên là nhớ rồi, cái gì liên quan đến em anh cũng đều nhớ rõ!", anh ta cố ý lộ ra vẻ mê mẩn, rồi lại giả mù sa mưa giấu nó đi.
"Anh từng tìm hiểu về trường phái hội họa Venice, trường phái này được đại diện bởi hai họa sĩ người Venice là Giorgione và Titien, hấp thụ tinh hoa của nhiều trường phái vào thời hoàng kim của văn hóa Phục Hưng, màu sắc cách tân và táo bạo, các bức tranh sinh động và thanh thoát, đồng thời phong cảnh và đề tài về bối cảnh nhân vật cũng được mở rộng. Điều tiếc nuối duy nhất là nó chỉ chủ yếu nói về thần thoại và tôn giáo".