Sắc mặt của Phương Đồng u ám đến cực điểm: "Cậu đang vu khống, đây chính là nói xấu! Những lời mà bọn họ nói đều không phải sự thật!"
Trần Hạo mỉm cười, thầm nghĩ Phương Đồng này thật con mẹ nó ngu ngốc, đã đến lúc này rồi mà còn liều chết chống đỡ!
Phương Đồng ngốc nhưng Thường Lâm cũng không ngốc, hắn ta chợt nghĩ những người này đã nhận tiền, nếu chuyện này mà làm lớn lên, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ra chứng cứ, nếu bản thân mình không biết điều mà chuyển hướng thì khi ầm ĩ lên làm gì có quả ngon mà ăn?. Kiếm Hiệp Hay
Suy nghĩ lại thật cẩn thận, Thường Lâm bày tỏ thái độ: "Haha! Có vẻ như đây là một sự hiểu lầm. Chắc vừa rồi tôi bị hoa mắt rồi, làm sao có thể có chuột? Đúng không!"
Khi Thường Lâm nói ra những điều này, hắn ta cũng cảm thấy con mẹ nó quá giả tạo, rất nực cười, vì vậy hắn ta lập tức nhìn về phía cấp dưới của mình, hắn ta hiểu rất rõ một quy luật, cho dù đó là lời nói dối nhưng có rất nhiều người nói thì nó cũng sẽ trở thành sự thật.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Làm sao một số tên cấp dưới lại không hiểu ý của Thường Lâm chứ? Giọng điệu thay đổi ngay lập tức.
"Đúng...Là hiểu lầm!"
"Vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả, chúng tôi đều hoa mắt, không có hộp cơm, càng không có người mặc quần áo không sạch sẽ chạy lung tung trong khu vực sạch sẽ!"
Trần Hạo tỏ vẻ nghiền ngẫm: "Này! Rất thú vị sao? Các người đều bị mù à? Chuyện này mà cũng có thể nhìn nhầm? Hiểu lầm sao? Các người nói nó là hiểu lầm thì chính là hiểu lầm à?"
Sắc mặt Thường Lâm bắt đầu khó coi, không ngờ Trần Hạo lại không cho bậc thang để leo xuống, vì vậy hỏi: "Vậy anh muốn như thế nào?"
Trần Hạo chưa kịp nói thì Phương Đồng đã xen mồm vào: "Cậu tưởng nói xấu thì có thể làm cho trắng đen lẫn lộn sao? Thật nực cười!"
Trần Hạo cười nói: "Xem ra hiệu trưởng Phương vẫn không chịu phục!"
Phương Đồng nói: "Các cậu tham ô tài sản quốc gia vì lợi ích riêng của mình, vì để không bị ngăn cản mà công khai sử dụng đoạn ghi âm giả để đặt điều nói xấu, còn vu khống làm người ta mở to mắt ra mà nói mò, trách móc. Bắt nạt phần tử trí thức, con người chính nghĩa như tôi, các cậu không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?"
Phương Đồng nói ra những lời này, viện trưởng và nhóm chuyên gia ở một bên xem diễn đều có cảm giác buồn nôn! Đúng là không biết xấu hổ đến cực điểm!
Trần Hạo đánh giá lại Phương Đồng từ trên xuống dưới: "Chậc chậc! Vẻ mặt này của hiệu trưởng Phương thật đúng là oai phong lẫm liệt, suýt chút nữa thì tôi đã tin những lời nhảm nhí của ông rồi!"
Phương Đồng cười lạnh: "Tôi đã chiến đấu trên mặt trận giáo dục Hải Dương trong nhiều năm. Có vô số học trò, những người như Loan Hải Minh, Khúc Thành Trân đều là học trò của tôi. Tôi không tin rằng tôi bị oan mà lại không có chỗ để nói lẽ phải, tôi phải đòi lại công lý!"
Nghe thấy những lời này của Phương Đồng, những người khác cũng khiếp sợ. Loan Hải Minh này là thân tín bên chính quyền ở Hải Dương hiện nay, Khúc Thành Trân là người đứng đầu cực kỳ quan trọng trong văn phòng tư pháp của tỉnh Sở.
Trần Hạo cười nói: "Oa! Thật sự là lợi hại, hay là hiệu trưởng Phương gọi bọn họ đến để đánh giá phân tích đúng sai? Tôi còn chưa từng nhìn thấy những nhân vật lớn này đâu!"
"Cậu...", Phương Đồng muốn ói ra máu, phản ứng của Trần Hạo lại nằm ngoài dự đoán của ông ta, nói ra tên đám học trò này thì Trần Hạo cũng không sợ! Tên này không quan tâm đến bất cứ điều gì sao?
Lúc này Thường Lâm mới bước tới cùng với vẻ mặt muốn làm người hòa giải: "Ha ha! Sao lại phải náo loạn đến mức này chứ? Chuyện ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi, mọi người nói rõ ràng ra thì không phải kết thúc rồi sao? Anh này, Tổng giám đốc Tiêu? Tất cả chúng ta đều là người có địa vị, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật đúng không? Cần gì phải khiến cho tất cả mọi người đều khó xử như vậy?"
Tiêu Nhất Phi cười tủm tỉm thuyết phục Trần Hạo: "Đúng vậy, hay là chúng ta chờ lãnh đạo của bọn họ đến đây rồi nói sau?"
Trần Hạo sửng sốt: "Lãnh đạo của bọn họ? Là ai?"