Sau khi ra ngoài, cô tránh không nhìn vào mắt Trần Hạo. Tuy đã là vợ chồng nhưng hai người thật sự chưa bao giờ đối diện với nhau trong tình huống thế này.
Sau một lúc kinh ngạc quá đỗi, Lý Phần ồn ào muốn ra ngoài chơi.
Các cô gái quan sát Trần Hạo từ trên xuống dưới, ai cũng đều cười khúc khích.
"Anh định mặc bộ đồ đó ra bãi cát tắm nắng sao?", Bạch Phi Nhi nói ra nguyên nhân mọi người cười.
Anh sửng sốt, nhanh chóng xoay người đi mua quần đi biển, vừa trở lại đã chạy vào nhà vệ sinh hăng hái thay đồ, kết quả vừa đi ra thì thấy không còn một ai.
Trần Hạo buồn bực ra ngoài, thấy ở đằng xa các cô nàng đã bắt đầu hăng hái đấu bóng chuyền với nhau trên bãi cát.
Anh để trần thân trên đến gần sân bóng và trầm trồ khen họ, nhưng đồng thời cũng có không ít người khác phái bị anh thu hút. Vóc người của Trần Hạo thật sự rất tuyệt, không hề có một chút thịt thừa, cơ bụng tám múi rõ ràng, vừa đều vừa đẹp mắt. Ngay cả một người phụ nữ có nhiều trải nghiệm như Lý Phần cũng kiềm lòng không đặng lén nhìn thêm mấy lần.
Bạch Phi Nhi đang nằm trên ghế ung dung tắm nắng cũng tập trung nhìn vào anh.
Giang Ngạo Tuyết cũng không phải ngoại lệ.
Giờ phút này, Trần Hạo như một nam châm khổng lồ thu hút phái nữ.
Còn anh thì lại không chú ý chút nào, cười híp mắt hô lên với Lý Phần đang ở trên sân bóng: "Không thể đón bóng như thế được, đoán nhầm vị trí rơi bóng rồi!"
Ngay sau đó, anh lại hô lên với Trương Mạn: "Này này! Chạy nhanh chút đi chứ... Không được, như vậy không được!"
Trần Hạo cứ đứng một bên chê này chê nọ như huấn luyện viên mãi làm cánh mày liễu khó chịu, Lý Phần và Trương Mạn không hẹn mà cùng nói: "Có giỏi thì anh chơi thử xem?"
Anh tủm tỉm đáp: "Chơi bóng chuyền trên cát tôi rành lắm đấy! Tới ngay tới ngay!"
Dứt lời, Trần Hạo ra sân gia nhập với nhóm yếu hơn của Trương Mạn.
Lý Phần và Ngô Thiến nhìn nhau, nở nụ cười ranh mãnh, thời đại học Ngô Thiến nằm trong đội bóng chuyền, chơi rất giỏi. Lý Phần vừa nhìn sang thì Ngô Thiến đã hiểu ý, hiển nhiên là cô ấy muốn mình ra oai phủ đầu với Trần Hạo.
"Trần Hạo, lát nữa anh thua thì đừng có khóc lóc như đội tuyển nam chúng ta khi bị quán quân Mỹ áp đảo trong giải vô địch bóng chuyền bãi biển thế giới vài ngày trước đấy nhé!", Ngô Thiến vui vẻ hét lên.
"Đừng có lo! Anh đây giỏi hơn mấy người đó nhiều, bọn họ chỉ được cái mã ngoài, còn anh đây vừa đẹp trai vừa dùng được!"
"Thế à?", cô ấy trêu ghẹo, bỗng nhiên dồn sức vào chân nhảy bật lên phát bóng, tốc độ bóng bay đi nhanh đến kinh người.
Ở phía đối diện, Trương Mạn và thư ký bộ phận sales Tiểu Hà thấy cú phát bóng này thì cực kỳ kinh ngạc, tốc độ đánh bóng của Ngô Thiến nhanh đến mức gần như là tuyển thủ chuyên nghiệp, hai người không hề thấy rõ bóng, sao có thể đón được đây?
Ngay lúc họ tin chắc sẽ bị mất điểm thì một bóng đen lao lên, Trần Hạo xuất hiện ở vị trí bóng rơi, nhẹ nhàng đánh bóng, nó như nghe lời anh mà bay thẳng về phía Trương Mạn. Cô ấy đập bóng lên không trung theo phản xạ, Trần Hạo đã đến trước lưới từ lúc nào, nhảy lên đập một phát ghi bàn.
"Bịch!", đến khi quả bóng rơi mạnh xuống đất, Ngô Thiến và Lý Phần vẫn còn ngẩn ngơ, không ai ngờ rằng anh lại chơi bóng giỏi như vậy, nhất thời chỉ biết tròn mắt nhìn nhau.
Sau ván này, hai người không chủ quan nữa mà dùng hết sức lực, nhưng họ không biết rằng dù có dùng hết sức hay thậm chí là phát huy vượt mức bình thường thì cũng không thể là đối thủ của Trần Hạo.
Không lâu sau đó, đội yếu hơn ván nào thắng ván nấy. Dưới sự dẫn dắt của anh, hai tay ngang Trương Mạn và Tiểu Hà đánh cho đội Lý Phần nhận con số không tròn trĩnh.
Thấy cảnh này, Ngô Thiến há hốc mồm, có phải Trần Hạo mọc cánh bạc hay không mà nhanh quá vậy?
"Thế này không công bằng!", Lý Phần phản đối.