Trần Hạo mỉm cười lắng nghe.
"Em đã quyết định sẽ thanh lý mảng bất động sản, sau này Bạch Thị không thể chỉ dựa vào bất động sản được. Tuy đá quý Diệc Hiên đã đạt được một số thành tích nhất định nhưng để chống trụ được cho toàn bộ Bạch Thị thì còn xa lắm. Tất nhiên, năng lượng mới sẽ là trọng điểm khai thác của Bạch Thị trong tương lai, tiếc là với khả năng và vốn lưu động trước mắt thì vội vã bắt đầu kế hoạch là không nên chút nào. Sau này em sẽ tìm một số dự án có tiềm năng phát triển để có thể khai triển về mọi mặt cũng như gây dựng vốn cần cho năng lượng mới. Có lẽ, không lâu nữa Bạch Thị sẽ được lên một tầng cao mới đây!"
Anh mỉm cười: "Ừ, em nhất định làm được mà, cảm giác được như mong muốn không tệ chứ?"
Bạch Phi Nhi nhìn anh, nói: "Cảm ơn".
"Cảm ơn cái gì, em xứng đáng nhận được điều đó, không ai thích hợp quản lý Bạch Thị hơn em", Trần Hạo đáp.
Được khen ngợi, cô nở nụ cười.
Hai người đi dạo trên phố đi bộ, Bạch Phi Nhi cũng dần dần thả lỏng. Hai bên lề đường có rất nhiều thứ chẳng là gì trong mắt mọi người như đồ chơi hay quà ăn vặt, nhưng vào mắt cô lại thành thứ gì đó quá đỗi kỳ lạ.
Cảnh tượng này khiến cho Trần Hạo cảm thấy hơi thương tiếc cho Bạch Phi Nhi, cô thật sự đã vì nhà họ Bạch mà trả giá rất nhiều, nhưng họ lại chẳng hề biết quý trọng.
Có điều bây giờ đã ổn rồi, không còn ai có thể cản trở bước chân cô, thời gian khổ cực đã qua!
Đi hết phố đi bộ là đến Quảng Trường Hải Dương, lúc này đang là thời điểm náo nhiệt nhất của buổi đêm, cả quảng trường đầy sự nhộn nhịp.
Mảnh sân rộng lớn được chia ra nhiều khu vực, có khu dành cho các bác gái tập thể dục theo nhạc, có khu bán hàng rong, cũng có khu dành cho các cô cậu thanh niên nhảy đường phố, trượt ván, cho thuê xe đạp với hoa văn đa dạng và những khu vực dành cho người trẻ tuổi khác.
Tóm lại, tất cả mọi thứ đều tuyệt đẹp.
Hai người cứ thân mật dắt tay nhau như thế. Bạch Phi Nhi rất ít khi có cơ hội được đến những nơi thế này nên nhìn đâu cũng thấy mới lạ.
Đến một hàng vỉa hè, cô để ý một chiếc cài tai mèo gắn đèn lấp lánh, yêu thích không buông tay.
Bác gái bày hàng thấy vậy thì cười ha ha, đề nghị: "Cháu trai, bạn gái cháu thích nó như thế, hay là mua cho cô ấy một cái đi?"
Nghe thế, mặt Bạch Phi Nhi đỏ lên, nhìn lên đầu Trần Hạo để thử: "Liệu có con nít quá không?"
Anh cười tủm tỉm giúp cô đeo lên: "Con nít cái gì? Em đeo nó nhìn đẹp lắm, em là cô gái sáng nhất quảng trường!"
"Nói linh tinh cái gì thế?", Bạch Phi Nhi trừng mắt nhìn anh.
Trần Hạo vui vẻ lấy điện thoại ra thanh toán, mỉm cười nhìn bác gái, nói: "Cô ấy không phải bạn gái cháu đâu ạ".
Bác gái ngạc nhiên: "Vậy cháu phải cố gắng đấy, không có cô gái nào không muốn được theo đuổi đâu, cứ tiến tới thôi!"
Nghe vậy, anh khoe khoang cười: "Ý cháu là cô ấy không phải bạn gái cháu, mà là...vợ cháu ạ!"