“Nói chuyện gì? Không có gì để nói! Tôi nhận hai trăm triệu rồi, muốn đòi lại là điều không thể! Đương nhiên, nếu như cô có hứng thú với tôi, tôi cũng đề nghị là không cần, bởi vì vợ của tôi rất xinh đẹp!”, Trần Hạo có vẻ phiền chán nói.
Bạch Tử Húc và Bạch Chân Chân thật sự không còn gì để nói!
Người ta là cô chủ nhà họ Lý, lại còn là con một, dù gì thì anh cũng nên cho người ta chút mặt mũi chứ? Không nể mặt thì thôi đi, còn đâm người ta đau như thế?
Trong lòng Lý Giai Ni tràn đầy lửa giận, cảm thấy mình tới nơi này tìm Trần Hạo để nói chuyện quả thật là tự rước lấy nhục!
Nhưng dù sao thì cô ta cũng là con gái của nhà họ Lý giàu có, là người nối nghiệp mà bố dốc lòng bồi dưỡng, bất kể là khôn ngoan hay giả vờ khách sáo ngoài mặt, Lý Giai Ni đều rất lợi hại! Bị Trần Hạo đáp lại như thế, vậy mà trên mặt cô ta lại không hề có một chút không vui nào.
“Tiền mà nhà họ Lý đã chi ra đương nhiên sẽ không đòi về, tôi chỉ muốn tâm sự với anh chuyện khác, có lẽ chúng ta có thể hợp tác! Nhà họ Lý, nhà họ Bạch, Hans...”, nói đến đây, Lý Giai Ni cười sâu xa.
Bạch Tử Húc hơi nóng ruột, cảm thấy đây là cơ hội trời cho!
Bạch Chân Chân lại hưng phấn vô cùng, thầm nghĩ nếu như nhà họ Bạch đã có Hans rồi còn thêm nhà họ Lý nữa, vậy thì có khác nào một bước lên trời luôn đâu chứ!
Nhưng bọn họ lại không phải là Trần Hạo! Càng không nghĩ tới những chuyện sâu xa hơn nữa!
Trần Hạo lười biếng nói: “Hợp tác thì thôi đi, tôi không có hứng thú!”
Lý Giai Ni tức giận đến mức sắp nổ tung, nhưng cô ta vẫn ép mình nhịn xuống.
“Anh không hứng thú, có lẽ vợ của anh lại có thì sao? Theo tôi được biết thì hiện tại Bạch Thị đang do vợ của anh nắm giữ!”, Lý Giai Ni nói.
Trần Hạo đáp: “Được thôi, nếu cô đã muốn trò chuyện thì tôi sẽ nói chuyện với cô! Chúng ta tới nơi khác?”
“Được!”, Lý Giai Ni cười một tiếng, lúc này trong lòng mới cảm thấy an tâm được một chú, cảm thấy mình thành công lật lại được một lần!
Trên đời này, không có gì mà lợi ích không giải quyết được, đây là câu nói mà bố kình từng dạy, tình huống trước mắt này không phải đã chứng minh độ chính xác của câu nói ấy sao?
Nhưng Lý Giai Ni chưa từng nghĩ tới, có một số việc, dựa vào lợi ích để duy trì không nhất định sẽ là lựa chọn tốt nhất!
Thấy hai người bỏ đi, Bạch Tử Húc khẽ thở một hơi. Anh ta biết mình và Trần Hạo cách xa cả một khoảng trời, không thể nào vượt qua nổi.
Lúc đối diện với Lý Giai Ni, Trần Hạo lạnh lùng cao ngạo như đại gia vậy. Còn anh ta thì sao? Vừa rồi còn đang nghĩ cách lấy lòng người phụ nữ này đây!
Cái gì gọi là chênh lệch? Là cái này đấy, hơn nữa lại còn là một sự chênh lệch tuyệt đối!
Bạch Chân Chân oán hận nhìn theo bóng lưng hai người họ, lại gần Bạch Tử Húc, khuyên nhủ: "Anh đừng nản lòng, chỉ cần chúng ta đoàn kết lại thì một ngày nào đó sẽ giành lại được những gì đã mất! Hai cái đầu bao giờ cũng hơn một cái đầu huống gì là chúng ta?" . Google ngay trang -- t r u m t r u y e n . m e --
Anh ta cười khẩy, liếc nhìn Bạch Chân Chân: "Chuyện của bọn em anh không tham gia, anh... không thích hợp tác với kẻ ngu!"
Cô ta tức sôi máu: "Anh nói cái gì..."
Không chờ cô ta nói hết, Bạch Tử Húc bỏ đi xa.
Tại một bên khác, Lý Giai Ni dẫn Trần Hạo đến một bên, lúc này thái độ đối với anh đã khiêm nhường hơn rất nhiều.