Mà Lý Giai Ni thì lại âm thầm cảm thấy hưng phấn, mắt thấy Hans đang đi về phía mình, vô thức cho rằng Hans đã nhận ra cô ta, cho nên mới cố tình tới đây chào hỏi!
Lúc này, chỉ cần nói với Hans hai câu thôi, tiện thể nhắc tới hạng mục mà nhà họ Lý bọn họ vẫn luôn lo lắng, đối với Lý Giai Ni mà nói, đó có nghĩa là được nể mặt rồi!
Cô ta mỉm cười tiếp đón Hans, còn chưa tới trước mặt Hans đã đưa tay mình ra, chuẩn bị bắt tay với Hans.
Ai ngờ, Hans không định gặp Lý Giai Ni, mà lại lướt qua.
Lý Giai Ni như hóa đá tại chỗ, tay cứ đưa ra như vậy, buông xuống thì không phải, mà không buông cũng không xong! Trong lòng cô ta có đủ loại cảm xúc khó chịu, giật mình và khó hiểu! Vì sao chứ?
Sau khi những suy nghĩ linh tinh loạn cào cào này hiện lên, Lý Giai Ni rất muốn biết, rốt cuộc người khiến Hans phớt lờ mình là ai?
Kết quả là, cô ta vừa nghiêng đầu qua đã thấy Hans cười giống như một đứa trẻ đi tới bên cạnh Trần Hạo, kéo Loan Ngọc Thành giới thiệu: “Ông Loan, vị này chính là Trần Hạo, là người mà tôi tôn kính nhất, không có người thứ hai!”
Trước đó ông ta còn không để ý đến Trần Hạo, bây giờ hai người đối mặt, sau khi nhìn vào mắt anh, Loan Ngọc Thành hít khí lạnh.
Lần trước khi đến tiệc mừng thọ của ông cụ Tống, ông ta chỉ nhìn qua Trần Hạo, cũng đã thấy ông chủ lớn của tập đoàn kia cung kính với anh!
Lúc này còn có Hans nữa? Rốt cuộc thằng nhóc này là người nào?
“Cậu Trần, thật vui vì có thể được gặp lại cậu lần nữa, chúng ta đúng là có duyên!”, Loan Ngọc Thành rất khách khí bắt tay với Trần Hạo!
Lần này, tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc đến rơi cả cằm! Ai cũng không dám tin vào hai mắt mình, Trần Hạo không chỉ được Hans đối xử khách khí, mà thậm chí còn được vị công chức nhà nước Loan Ngọc Thành này coi trọng!
Lý Giai Ni thì cảm thấy mặt mình đau quá, giống như có vô số cái tát “bốp bốp” đánh lên mặt cô ta.
Trên mặt Hans tràn đầy sự vui vẻ nói: “Thì ra là ông Loan và cậu Trần có quen biết à! Cậu Trần đây là người tôi yêu quý và kính trọng, tương lai nếu như có chuyện gì, hi vọng ông Loan có thể quan tâm nhiều hơn một chút!”
Loan Ngọc Thành cười ha ha nói: “Ông Hans này, ông nói như vậy là sao? Tôi còn phải mong cậu Trần đây quan tâm mới phải chứ! Bây giờ công việc kêu gọi kinh doanh đang khó thực hiện! Tương lai nếu cậu Trần có ý nghĩ gì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào cũng được! Nếu như trên phương diện chính trị có vấn đề gì cũng có thể nói thẳng với tôi, mặc dù Loan Ngọc Thành tôi không phải người có quyền cao chức trọng gì, nhưng ở nhiều nơi, lời nói vẫn có trọng lượng!”
Tình huống này nghĩa là sao? . Được copy tại ~ T г ù м T r u y ệ n .ME ~
Tại sao bỗng nhiên lại thành ra như thế này rồi?
Những người còn lại càng mờ mịt hơn!
Lúc này, Chu Ngọc Hành đã được Dương Vũ cứu tỉnh lại, nhìn thấy tình huống này cũng khiếp sợ đến mức há to miệng, không thể tin nổi vào những gì mình vừa nhìn thấy.
Hans và Loan Ngọc Thành đang tạo thiện cảm với Trần Hạo sao? Mẹ nó, có phải là anh ta hoa mắt rồi không?
Cái ông Loan Ngọc Thành này lúc đứng trước bố anh ta cũng không khách khí như thế này! Có cần phải bất bình thường như vậy không?
Chu Ngọc Hành cũng cảm thấy mặt mình đau và bỏng rát, trong lòng cũng bắt đầu bất an mà phỏng đoán!
Mặt Lý Giai Ni thì như bị đánh sưng lên, giật mình kinh sợ nhìn tình huống trước mặt mình, thầm nghĩ vì sao Hans và Loan Ngọc Thành đều nịnh nọt như thế? Không nên đâu?
Hans tươi cười, giống như một học sinh vừa gặp được sư phụ: “Cậu Trần, lần trước nói muốn mời cậu ăn cơm mà cậu không rảnh, hôm nay có thời gian không?”