Nghĩ đến điều này, Chu Ngọc Hành cảm thấy mình càng phải dạy dỗ Trần Hạo thật tốt, nhất định càng phải khiến cho Lý Giai Ni thêm hài lòng!
Sau khi trong đầu anh ta hiện lên những thứ này, Chu Ngọc Hành bèn đi tới.
Lý Giai Ni thì lại đứng sau lưng Chu Ngọc Hành cười lạnh, cảm thấy tất cả đều đang nằm trong lòng bàn tay!
Về phần Trần Hạo, vũ lực mạnh mẽ thì sao? Kết thù kết oán với một dòng họ cấp bậc như thế này giống nhà họ Chu, sớm muộn gì cũng gặp điều không hay!
Giờ phút này, Trần Hạo đang bị đám bảo vệ của Chu Ngọc Hành vây quanh, bộ dạng như cá trong chậu.
Chu Ngọc Hành vênh vang đắc ý đến trước mặt Trần Hạo, sau đó cố ý dùng giọng nói thật lớn để quát cho cả Lý Giai Ni nghe thấy: “Cái tên nhãi con vô liêm sỉ này, anh có tư cách gì để ở đây chủ trì hội trường? Có phải vừa nãy anh đã táy máy tay chân với cô Lý đây không? Mau nói lời xin lỗi với cô Lý đi, lúc xin lỗi nhất định phải có thái độ thành khẩn, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không… Hừ hừ!”
Lúc này, xung quanh đó không chỉ có một mình Lý Giai Ni nghe thấy Chu Ngọc Hành quát, mà còn có cả người của Bá Đồ.
Phượng Loan tức xạm mặt lại, thầm nghĩ cái tên Trần Hạo này thật sự không chỉ nghịch ngợm bình thường. Sàm sỡ Lý Giai Ni? Đầu óc chứa cái gì thế?
Những thành viên khác của Bá Đồ đi theo Phượng Loan tới đây phần lớn cũng là đàn ông con trai, đều cảm thấy Trần Hạo thật sự quá mạnh mẽ, mạnh mẽ tới thấu trời!
Con gái của nhà họ Lý giàu nhất nơi này mà cũng dám đụng thẳng vào! Lợi hại quá!
Lý Giai Ni thì tức đến đen cả mặt lại, trong lòng dâng lên sự xúc động muốn đánh chết Chu Ngọc Hành, thầm nghĩ anh ta đến gây sự với Trần Hạo là được, vì sao phải phí công nói mấy cái này?
Chu Ngọc Hành nào biết được hành vi của mình vừa mới khiến cho Lý Giai Ni thấy bất mãn, còn đang rất hả hê.
Anh ta thấy Trần Hạo không hề phản ứng, nghĩ rằng tên khốn ấy đã bị dọa cho sợ.
“Nói cho anh biết, đây là đang cho anh cơ hội, mau mau đi xin lỗi Lý Giai Ni, nếu không thì bất kể anh làm ngành gì, tôi cũng sẽ khiếu nại, trên phương diện nào nhà họ Chu tôi cũng có người, chỉ cần tôi nói một câu là có thể lột luôn một lớp da trên người anh!”
Trong lòng Chu Ngọc Hành tràn đầy sự đắc ý, hoàn toàn không thèm để Trần Hạo vào mắt, lần trước sau khi soát người, anh ta cảm thấy sợ rằng Trần Hạo chỉ là một người có chút y thuật đi theo Bá Đồ mà thôi, sao lại phải để dạng người như thế vào trong mắt chứ?
Trần Hạo vẫn không nói lời nào, Chu Ngọc Hành càng đắc chí hài lòng, dáng vẻ như ông đây là người đứng đầu cả thiên hạ, đi tới trước mặt Trần Hạo, nhìn anh chằm chằm: “Bất kể là anh có thân phận gì, cũng không bằng một quả rắm trước mặt nhà họ Chu! Thức thời chút đi!”
Anh tức giận cười, xem ra cái tên ngớ ngẩn này thật sự coi mình như một quả hồng mềm, lúc này, Trần Hạo đưa mắt nhìn về phía Lý Giai Ni: “Tôi nói này cô Lý, cô chán ghét cái tên ngu xuẩn này đến mức nào vậy! Cô cứ thế mà đưa anh ta tới trước mặt tôi, thật sự không sợ dưới cơn tức giận tôi sẽ đánh chết luôn anh ta sao?”
Lý Giai Ni tức giận đến mức trợn trắng mắt, Chu Ngọc Hành thì tức điên: “Thứ ngu xuẩn này mày nói cái gì?”
Trần Hạo lạnh nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái: “Kêu ca cái gì? To mồm thì là lợi hại sao? Bị người khác tính kế mà còn đần độn cho rằng mình đẹp trai à?”
“Mày nói bậy bạ cái gì đó? Sao Lý Giai Ni lại có thể làm ra chuyện như mày nói được?”, Chu Ngọc Hành tức giận nói.