“Cậu Trần thật là rộng lượng, sự kính trọng của tôi đối với cậu giống như nước sông cuồn cuộn...”
Lục Bách Vạn tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng, Lục Kiều thì lại muốn giết người!
Giang Ngạo Tuyết sợ ngây người, nghĩ thầm có chuyện gì vậy? Bị đánh còn khen người đánh là rộng lượng? Còn kính trọng? Có phải người này điên rồi không?
“Được rồi, bỏ cái vẻ đó của ông đi!”, Trần Hạo nói.
Lục Bách Vạn ngẫm nghĩ rồi nói: “Mặc dù cậu Trần có thể tha thứ cho em gái tôi, nhưng tôi cảm thấy nó đã làm ra loại chuyện mà ai cũng thấy tức giận, cực kì không phải, tôi rất áy náy! Tôi cảm thấy chỉ nói xin lỗi và đánh nó cũng không đủ để đền bù tổn thương mà nó gây ra cho cô gái này, nên tôi quyết định không thu lãi của hợp đồng vay tiền này!”
Cái gì? Giang Ngạo Tuyết ngơ ngác, càng cảm thấy chuyện này không thích hợp!
Lục Kiều rống lên: “Dựa vào cái gì...”
Nhưng mới nói được một nửa, Lục Bách Vạn đã hung dữ trừng cô ta một cái, Lục Kiều mới nén giận nuốt câu tiếp theo về.
Rất nhanh, dưới sự sắp xếp của Lục Bách Vạn, hợp đồng mới đã được đưa ra.
Giang Ngạo Tuyết cầm lấy nhìn, ngây người: “Ông chủ Lục, đây... có phải là tính sai rồi không?”
Hoá ra, trên hợp đồng không chỉ nhắc đến việc không thu lãi, mà còn không quy định thời hạn trả tiền lại, cho luôn khoảng trống!
“Không sai không sai! Cô cứ tin tưởng tôi, Lục Bách Vạn tôi làm tài chính rất chuyên nghiệp! Không sai được!”, Lục Bách Vạn lấy lòng nói.
“Nhưng mà ông chủ Lục, không tính lãi như thế này... không hợp lý mà?”, Giang Ngạo Tuyết ăn ngay nói thật.
“Tính lãi cái gì chứ? Tiền bạc làm mất tình cảm! Cô là bạn của cậu Trần, sao tôi có thể thu lãi của cô được, cô cứ lấy số tiền đấy mà dùng, nếu vẫn không đủ có thể đến tìm Lục Bách Vạn tôi bất cứ lúc nào! Lục Bách Vạn tôi không dám nói có rất nhiều thứ khác, nhưng tiền, chắc chắn tôi có rất nhiều!”
Nhìn vẻ mặt nhà giàu mới nổi của Lục Bách Vạn, Giang Ngạo Tuyết cạn lời.
Lục Bách Vạn không nói nhảm nữa, trước tiên ký tên mình lên trên hợp đồng sau đó cung kính đưa cho Giang Ngạo Tuyết.
Giang Ngạo Tuyết càng cảm thấy chuyện này kì lạ, nhìn về phía Trần Hạo hỏi thăm: “Chuyện này... Chuyện này ổn không vậy?”
Trần Hạo gật đầu: “Ông chủ Lục người ta chân thành như thế, nếu cô còn không nhận, đó chính là không nể mặt ông ta, ông ta sẽ rất buồn!”
Giang Ngạo Tuyết được khuyên, sững sờ kí tên mình xuống!
Sau đó rất nhanh, điện thoại của cô ấy đã vang lên, hai mươi triệu đã được chuyển đến!
Mãi cho đến lúc này, Giang Ngạo Tuyết vẫn còn như đang nằm mơ! Không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Lục Kiều ở bên cạnh tức giận dậm chân, nhưng bị anh trai đánh sưng mặt, lúc này có tức giận cũng không dám tuỳ tiện làm gì.
“Cô à, cô cứ yên tâm tiêu số tiền này đi, không cần nhớ đến việc trả lại tiền, lúc nào trong tay dư dả thì trả cũng được, đương nhiên, nếu trong tay không dư dả cũng không quan trọng! Dù sao tất cả mọi người đều quen biết nhau!”, Lục Bách Vạn cười ha ha lấy lòng nói.
Giang Ngạo Tuyết kinh ngạc sửng sốt, nhìn thế nào cũng thấy Lục Bách Vạn rất quen, nhưng đột nhiên lại không nhớ được đã gặp hắn ở đâu rồi.
Hợp đồng này của Lục Bách Vạn giống như cho tiền, sao Giang Ngạo Tuyết cố chấp có thể thật sự chấp nhận việc nửa cho nửa mượn này được?
“Ông yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng trả tiền lại!”, Giang Ngạo Tuyết nói.
“Không cần... Không vội...”, Lục Bách Vạn chảy cả mồ hôi lạnh, đối với hắn mà nói, không trả tiền lại mới là chuyện tốt!