Trần Hạo thản nhiên nói: "Dù sao cũng chẳng có chuyện gì, đợi một lát cũng không sao!"
Nói xong Trần Hạo đứng dậy, nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo của mình.
Động tác này lọt vào mắt Chu Ngọc Hành đúng là châm chọc, nghĩ thầm, trên người anh toàn quần áo rẻ tiền, có gì đẹp mà phải sửa sang?
Nhưng cùng lúc đó Chu Ngọc Hành cũng tò mò, rốt cuộc người này là ai? Thế mà lại có thể khiến cho Lâm Thượng Văn khách sáo như vậy?
Lâm Thượng Văn cười nói: "Là tôi chậm trễ, vừa nãy có một cuộc điện thoại khẩn cấp, cho nên mới trì hoãn, xuống đây chậm mất mấy phút! Hẳn là tôi nên xuống đây đợi cậu Trần trước mới phải!"
Trần Hạo nói: "Ông sốt sắng sắng muốn tìm tôi như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?"
Lâm Thượng Văn nói: "Thật ra là thế này..."
Lâm Thượng Văn đón anh ra đằng sau thì thầm liên tục một lúc, Trần Hạo mới biết ông ta muốn mình chữa bệnh cho một vị khách nước ngoài.
Chu Ngọc Hành bối rối, vì Lâm Thượng Văn xoay người lập tức định dẫn Trần Hạo rời đi, hoàn toàn quên mất anh ta và Lý Giai Ni.
Thấy hai người sắp bước vào thang máy, Chu Ngọc Hành mới kịp phản ứng lại, đuổi theo: "Chú Lâm!"
Trần Hạo liếc mắt nhìn thấy Chu Ngọc Hành xong, thản nhiên nói với Lâm Thượng Văn: "Tầng mấy, tôi lên trước!"
Lâm Thượng Văn áy náy cười: "Cậu Trần, vậy cậu đi lên trước nhé, tôi sẽ lên ngay thôi, ở phòng cho tổng thống tầng hai mươi mốt đấy!"
Sau khi Trần Hạo gật đầu, cửa thang máy cũng đóng lại.
Chu Ngọc Hành liếc mắt nhìn cửa thang máy đã đóng lại, hỏi: "Chú Lâm, người này là ai thế! Làm cho chú phải khách sáo như vậy?"
Lâm Thượng Văn cười, biết Trần Hạo không muốn có quá nhiều người biết đến, cười cho có lệ lấp liếm thân phận của Trần Hạo: "Một người bạn, bây giờ ông Hans xảy ra chút vấn đề, chú bảo cậu ấy đến xem cho ông Hans, cháu giải thích với cô Lý, đợi một lát!"
Ông ta cũng không biết rõ trước khi đi xuống, giữa hai bên đã xảy ra chút tranh chấp!
Có điều lâm Thượng Văn hiểu rõ bây giờ gia đình giàu có họ Lý làm những chuyện như vậy ở nước ngoài, cũng biết quốc gia đã có ký kết ngầm với nhà họ Lý, nên cũng không dám đắc tội quá mức với Lý Giai Ni.
"Hóa ra là bác sĩ!", Chu Ngọc Hành thấy vừa nãy Lâm Thượng Văn khách sáo với Trần Hạo, trong lòng còn hơi chột dạ, nghi ngờ có khi nào mình đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó không thể đắc tội hay không, lúc này biết được thân phận của Trần Hạo, lập tức kiêu ngạo lại dâng lên trong lồng ngực, khi nói đến hai chữ bác sĩ, lộ ra vẻ rất khinh thường.
"Vậy phiền cháu ở bên cạnh cô Lý đợi thêm một lát nữa!", Lâm Thượng Văn khách sáo nói.
Chu Ngọc Hành cười nói: "Không có chuyện gì, chú Lâm, chú cứ làm việc của mình đi, sức khỏe của ông Hans quan trọng! Cháu sẽ đi giải thích với cô Lý!"
"Vậy chú đi trước!", Lâm Thượng Văn cười, đúng lúc thang máy đi tới, lên tiếng chào hỏi rồi đi lên tầng.
Mà lúc này Trần Hạo đã lên đến phòng dành cho tổng thống ở tầng hai mươi mốt, vừa mới đi đến cửa, anh đã nghe thấy có tiếng tranh cãi từ bên trong vọng ra.
"Trung y điều trị hội chứng Parkinson sao? Ông đang kể chuyện cổ tích với tôi đấy à? Tại sao ông không bảo là trung y có thể lên trời được luôn đi? Hừ... Trung y!", trong phòng vang lên giọng nói không hài lòng của một người đàn ông.
Trong căn phòng, mấy ông già sắc mặt tối sầm đang đứng nhìn nhau, trong đó có hai người là người quen của Trần Hạo, một người là Lưu Khánh, người còn lại là viện trưởng Viện Trung y mà Trần Hạo đã từng gặp khi chữa trị cho Hạ Bách Lăng, Chu Lập Hiên.