Nghe thấy hai chữ này, người đàn ông trong điện thoại sững sờ, sau đó hô hấp dồn dập lên, im lặng thật lâu vẫn không biết nói gì.
Người nghe máy chính là Khô Lâu Vương, thủ lĩnh của
đoàn lính đánh thuê lớn nhất trong vùng đất hồn loạn ở sa mạc. Đang vui vẻ thì điện thoại reo lên, ông ta không xem số điện thoại mà đã nhấn nút nghe, bây giờ nghe thấy giọng của Trần Hạo thì sợ đến mức chỗ đó cũng xìu xuống.
Mấy giây sau, Khô Lâu Vưong mừng rỡ hét lên: "Chủ nhân... Cậu không chết... Trời ạ! Thượng đế cuối cùng cũng có mắt rồi!"
"Chủ... Chủ nhân à, là cậu đấy ư?", Khô Lâu Vương kích động nói.
"Đúng", Trần Hạo lạnh nhạt nói một chữ.
ông ta phấn khích cả lên: "Tôi biết ngay là cậu không chết mà! Tôi biết mà... Tòi muốn cùng trở về với cậu, khiến cho những kẻ đó phải trả giá..."
Khò Lâu Vương ở đầu dây bên kia gần như là gào thét.
Những người xung quanh Trần Hạo nghe thấy tiếng hét của ông ta rất rõ ràng, vẻ mặt cũng trở nên sợ hãi và bất an, ai cũng biết mình đã xúc phạm nhân vật không nên xúc phạm rồi.
"Ông giỏi đấy, vươn tay đến cả nước Hoa!", Trần Hạo mỉa mai.
"Chủ nhân... Tôi... Tôi chỉ... Nảy lòng tham, muốn thử xem có thể xâm nhập vào thị trường nước Hoa không nên không nhịn được mà!"
"Cho ông năm phút, điều tra thông tin về người thuê cho tôi!"
Anh biết với cuộc làm ăn nhỏ thê' này, Khô Lâu Vương chắc chắn không mấy hiểu rõ về thông tin của người thuê.
"Vâng... Cậu yên tâm, tôi đi ngay..."
Khô Lâu Vương nói xong thì anh cúp điện thoại, Fink và những người khác đã sợ chết khiếp.
"Chủ nhân... Xin lỗi, tôi không biết là cậu!", anh ta đổ mồ hôi ròng ròng.
Trên đời này ai dám tự xưng mình là chủ nhân ngoài người đàn ông này chứ!
cậu tin tôi, tôi sẽ đi xử lý giúp cậu ngay bây giờ!"
"Anh muốn đi à?", anh cười hỏi.
***