Mà cũng trong nháy mắt này, Trần Hạo liên tục điều khiển tay lái về sau, thế mà chiếc xe đã đạt được cân bằng một cách quỷ dị, rồi đứng yên ổn định.
Sau đó, Trần Hạo chuyển tay lái, vững vàng lái xe đến một góc chết dựa vào vách đá ven đường. Sau đó kéo Tống Ninh Mông qua, xông vào trong rừng rậm trên núi như một bóng ma!
Tống Ninh Mông thấy thế mới biết sợ hãi!
"Anh rể, chúng ta...”, cò bé muốn hỏi có chuyện gì xảy ra.
"Suỵt!”, Trần Hạo ra dấu đừng lên tiếng với Tống Ninh Mông: "Những người theo dõi kia muốn giết chúng ta! Đừng
lên tiếng!"
Nghe vậy, Tống Ninh Mông giật mình che bờ môi nhỏ nhắn lại.
Trần Hạo ôm cô bé rồi nhảy ra một quãng đường dài trăm mét như một con mèo, đến một cái cây đại thụ, dưới gốc cây có một cái hố.
Nhanh chóng nhét Tống Ninh Mòng vào trong đó, Trần Hạo thì thầm: "Trốn vào, đừng phát ra tiếng, biết chưa? Anh sẽ đi giải quyết kẻ đó!"
Cô bé gật đầu liên tục, sau đó anh lấy lá cây che hố lại, xoay người chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhiều năm chém giết ở sa mạc đã làm cho hắn ta quên mất căng thẳng là một cảm giác như thế nào!
Giờ đây lại được trải nghiệm nó, hắn ta cảm thấy vừa căng thẳng vừa kích thích, đồng thời còn có nỗi sợ hãi!
Làn gió nhẹ nhàng truyền âm thanh yếu ớt vào tai Liệp ưng một lần nữa!