Người trong nghề thật sự sẽ chú ý đến sơ suất! Chỉ có một tay đua xe mới hiểu được, muốn đoạt giải quán quân, việc quan trọng hơn cả tăng thêm tốc độ là phải giảm bớt sơ suất!
Không hề gặp sơ suất nào trên một đường đua chưa từng chạy bao giờ, có thể thấy được Trần Hạo kinh khủng đến cỡ nào!
"Nhưng tòi vẫn không phục!
Tòi cảm thấy mình còn có cơ hội!", Tôn Hạo nói.
Chu Vân Hiên cười nhạt một tiếng: "Một người chưa từng chạy trên con đường núi này, còn phải lái xe dưới sự khiêu khích khi cậu ở phía sau tấn còng cực mạnh, mà vẫn có thể ung dung điều khiển không tạo ra sai lầm! Cậu nói xem anh ta là tiêu chuẩn gì!”
Tôn Hạo im lặng, muốn phản bác, cũng không phục, nhưng không biết phải nói từ chồ nào.
Chu Vân Hiên nói: "Cho dù là tôi lên đó, cơ hội đế thẳng anh ta cũng không cao hơn mười phần trăm! Tiêu chuẩn như thế này, nói không khoa trương chứ tham gia đua xe chuyên nghiệp còn có thể đoạt giải nhất! Cậu còn cảm thấy mình có thể thắng được anh ta?"
Trần Hạo hỏi: "Bây giờ không còn buồn nữa chứ gì?"
Tống Ninh Mông nói: "Vẫn còn có một chút! Mặc dù vừa rồi anh thắng, nhưng sau khi so sánh, em cảm thấy cho dù anh thua, chỉ cần là thua lớn, em cũng thấy vui lòng!"
Trần Hạo cạn lời: "Lo lái xe cho tử tế đi, đang yên đang lành đua xe làm gì? Về nhà!"
***