ở vị trí xuất phát, tất cả những người xem trận đấu này trên video, trong nháy mắt đều ngây cả ra!
Trong số đó có người cầm bia, có người đang cán hạt dưa,
có người đang hút thuốc lá!
Giờ này, không ai là không há to mồm, cái cằm suýt nữa đã đập xuống đất, không thể tin nổi mà nhìn chương trình phát sóng trực tiếp cuộc thi trên màn hình lớn!
Một chiếc xe chỉ có tốc độ là năm mươi mã lực lại có thể thắng cuộc thi này! Cuối cùng bọn họ cũng đã gặp được vị thần đua xe núi Vân Sơn trong truyền thuyết!
Trong video, chiếc BMW dừng ở phía trước, lắc lắc một chút, chình ình ngay giữa đường.
Tôn Hạo ở phía sau trốn tránh công kích các kiểu từ hai bên, hai chiếc xe cách nhau không đến một mét!
Nhưng từ đầu đến cuối, tuyến đường có thế vượt qua đều bị ép sít sao! Tòn Hạo dốc hết sức bình sinh cũng không tìm thấy thời cơ để chen vào!
Bởi vì đường núi hẹp, chỗ rộng nhất trong đường đua cũng chỉ vừa đủ cho hai chiếc xe song song chạy qua!
Cho nên, xe chỉ cần chiếm được vị trí đầu, sau đó đè nguyên một tuyến đường, thì xe phía sau thật sự chỉ có thua mà
thôi!
Nhưng trên thế giới có thế làm được như vậy, tỉnh táo phong tỏa hết các tuyến đường dưới áp lực mạnh, cũng chỉ có mấy tên thần đua xe mạnh đáng sợ kia thôi!
Trong mắt những người đang nhìn vào màn ảnh tràn ngập vẻ không tin nối!
Cả một quãng đường, ngoại trừ lúc ban đầu dùng hết sức mạnh để chiếm được vị trí dẫn đầu, thì chiếc xe BMW đó chẳng làm gì nữa cả, chỉ ung dung lắc lư đi tới điểm cuối cùng.
Đây là lần đua xe chậm nhất mà mọi người từng nhìn thấy! Nhưng lại không có ai dám chất vấn tiêu chuẩn chạy xe của người đi trước! Lấy ra đầu tiên.
Không biết là ai kêu lên trước: "Thật sự là thần đua xe Vân Sơn!”
“Đúng! Chỉ có anh ta mới có thế lái xe như thế, ông trời ơi... Tôi gặp được thần tượng rồi!”
“Đúng vậy, chèn ép tuyến đường tiêu chuẩn như thế này, sợ là cũng không phải tay đua xe F1 nào cũng có thể làm được đâu? Đây quả thực là biểu diễn cấp bậc sách giáo khoa! Không
được, lát nữa anh ấy quay lại, tôi muốn xin làm học trò!"
Những người vây xem ở điếm xuất phát, từ khi bắt đầu mất hết hứng thú, đến giật mình sợ hãi, sau đó là ngạc nhiên đến ngây người, tới giờ phút này đã hoàn toàn trở thành người hâm mộ của Trần Hạo, nhảy cẫng lên hoan hô ở điểm đích cuối chờ anh trở về!
So với đám người điên cuồng đó thì Tống Ninh Mông ở trên xe lại buồn bực muốn chết!
Bây giờ cô bé coi như đã hiểu vì sao Trần Hạo không ngần ngại để cò bé lên xe!
Tốc độ năm mươi kilomet trên giờ đã đủ để lái tới đích đến, đừng nói trên xe chỉ có mình cò bé, cho dù có chứa đầy người thì sao?
Tống Ninh Mông muốn khóc cho Trần Hạo nhìn thấy suy nghĩ của mình.
"Anh rể, có cần phải như thế không? Em muốn xem đua xe... Em muốn xem đua xe mà!"