Mặc dù đã kết thúc cuộc gọi, Tiêu Nhất Phi lại như chưa thỏa mãn.
"Anh đang sợ! Đồ nhát gan vô dụng!"
Binh sĩ và đàn em liếc nhau, bật cười tiến lên: "Đừng sợ, anh ta vò dụng, nhưng chúng tòi thì không. Cục cưng, ngoan ngoãn phối hợp với mấy anh đây, như thế trước khi chết cô còn có thể hưởng thụ một chút! Nếu không... ha ha!”
Tiêu Nhất Phi bỗng nhiên
ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, trên khuôn mặt là nụ cười có thể khiến cho tất cả đàn ông phải điên cuồng: "Nếu anh còn là đàn ông thì hãy giết tôi đi!"
Binh sĩ nói: "Chà chà! Sao mà tôi nỡ, loại phụ nữ như cô, ông đây còn chưa từng gặp ở trong vũ trường đắt đỏ đâu! Nghe lời đi... Ngoan..."
Binh sĩ nói rồi liền muốn đưa tay sờ mặt Tiêu Nhất Phi, Tiêu Nhất Phi mỉm cười nhìn vách tường cách đó không xa, trong mắt hiện lên một sự độc ác, chỉ cần binh sĩ tiến lên phía trước nửa mét, cô ấy sẽ chuẩn bị kết thúc chính mình.
Rầm! Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, ở trên bức tường bên cạnh mấy tên binh sĩ bị thủng ra một lỗ lớn kinh khủng.
Đá bay giống như đạn súng máy, lao đến chỗ mấy tên bắt cóc.
Mấy người đó kinh ngạc nhảy dựng lên, không ngừng né tránh, nhưng vẫn bị đá bay đập trúng người chảy máu me đầm đìa!
Sau đó, một bóng đen đi ra từ trong lỗ hổng trên tường.
Chính là Trần Hao lái xe lao
nhanh đến đây, lúc này trong mắt anh toàn là sự giết chóc điên cuồng.
Tiêu Nhất Phi đang bị trói chặt nhìn thấy Trần Hạo, nhếch khóe miệng lên, trong nụ cười quyến rũ có sự cảm động và một thứ không nói rõ được.
Lúc này Tiêu Nhất Phi phải cẩn thận cảm nhận mới có thể phát hiện ra ở khóe mắt có hai hàng nước mắt.
Binh sĩ hung ác nói: "Mẹ nó, lại có người đến tìm cái chết! Các anh em, thịt hắn ta cho tôi..."
Ầm! Binh sĩ còn chưa nói xong, một cục gạch đã bị Trần Hạo dùng chân đá lên nhanh như chớp, sau đó đập lên trên mặt binh sĩ, tên binh sĩ lập tức phun máu ngã xuống đất.
"Các anh em, choi chết hắn ta!", đám đàn em còn gầm thét lao lên.