"Anh Lưu, vừa nãy anh nói những lời đó là có ý gì? Nhường năng lượng mới gì cho nhà họ Hà? Lúc trước chúng ta đã nói chuyện gì? Anh Lưu, tòi không hiểu những lời này của anh là có ý gì!"
Lưu Gia Ấn chết lặng, vô cùng bàng hoàng, tại sao nhà họ Hà lại quay lưng với bọn họ vào thời điểm quan trọng này?
Không cho Lưu Gia Ấn có cơ
hội nói tiếp, Hà Nham Đòng lại nói qua điện thoại: "Anh Lưu, tòi biết một sô' mâu thuẫn giữa nhà anh và nhà họ Bạch, nhưng tòi thật sự xin lỗi, chuyện này không liên quan đến nhà họ Hà chúng tôi, nhà chúng tôi sẽ không lừa người và sẽ càng không hại người, tôi còn có việc phải làm, cúp máy trước nhé! Tu tu tu..."
Hà Nham Đông vừa nói xong đã ngắt điện thoại.
Lưu Gia Ấn hoá đá, còn Lưu Phong thì suýt chút nữa phát điên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Trần Hạo! ông ta biết, ông ta đã coi thường thằng ở rể này rồi, không những coi thường mà là cực kỳ coi thường cậu ta!
Lưu Gia Ấn trở tay không kịp, vội vàng gọi điện thoại cho Trưong Nguyên: "Anh Trưong... tôi muốn mượn anh chút tiền, lần trước chúng ta bàn bạc..."
"Lưu Gia Ấn, anh nghe cho rõ đây, anh còn dám nhắc đến chuyện tiền bạc! Nếu như anh không trả tiền, tòi sẽ giết chết anh...túttút tút...”
So với Hà Nham Đông, Trương Nguyên còn kiêu ngạo hơn, anh ta trực tiếp chửi ầm lên trong điện thoại, không để cho đối phương có cơ hội mở lời đã cúp máy, Lưu Gia Ấn cực kỳ tức giận.
Những người còn lại cũng khiếp sợ không thôi, giờ phút này bọn họ đều không nhịn được mà đổ dồn ánh mắt về phía Trần Hạo.
Tất cả những điều này đều do cái tên ở rể yêu nghiệt này làm ra!
Nhóm cổ đông sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo, chắc chắn là trước đó nhà họ Hà và nhà họ Trương đã bàn bạc tốt chuyện này, miếng thịt béo bở Bạch thị đã sắp đến miệng, vậy mà chỉ trong phút chốc bọn họ lại quyết định buông tha, ngẫm lại, chắc hẳn là nửa đường có kẻ nhảy ra can thiệp vào!
Trong khi mọi người còn đang khiếp sợ, ở biệt thự nhà họ Hà, Tống Sơn ngồi đối diện một người đàn ông, trên mòi nở một
nụ cười xấu xa, cậu ta thong thả ngắm nhìn con dao nhỏ, dùng mũi dao gẩy gẩy da chết trên móng tay.
"Bây giờ đã được chưa? Tên mập họ Tống chết tiệt, cậu có biết là tòi mất bao nhiêu tiền không?”
Tống Sơn cười tủm tỉm, đứng dậy xoay xoay dao nhỏ trên tay rồi cắm xuống ngay trước mặt Hà Nham Đông, cán dao còn hơi rung rung.
"Hà Nham Đông, anh nên cảm thấy may mắn vì bản thân đã tránh được một tai hoạ lớn, vừa rồi, nếu như anh không đồng
ý, tòi, Hạ Hành Bắc, ông năm Mề sẽ cùng nhau giải quyết nhà họ Hà, đến lúc đó, mấy đồng tiền kia của anh còn không cứu nổi nhà họ Hà chứ đừng nói đến chuyện giúp đỡ nhà họ Lưu? Số tiền anh cho nhà họ Lưu vay kia cứ coi như là dùng để chuộc tội cho nhà họ Hà đi, là tôi đang giúp anh đấy, hiểu không?", nói xong, Tống Sơn cười lạnh, vỗ vỗ bả vai Hà Nham Đông rồi rời khỏi phòng làm việc của anh ta.
Hà Nham Đông tức giận, hai bàn tay nắm chặt, trong lòng vò cùng khó chịu, nhưng cuối cùng, anh ta chỉ có thể cam chịu tiếp nhận chuyện này!
Nếu như ba người Tống Sơn, Hạ Hành Bắc, ông năm Mễ cùng ra tay thì 90% là nhà họ Hà sẽ sụp đổ trong chớp mắt!