"Thằng chó nào gan lớn vậy? Dám chặn ngang họng tao...Tao...11
Lục Bách Vạn còn chưa nói xong đã thấy Trần Hạo đi ra từ trong đám bảo vệ, hắn lập tức thay đổi vẻ mặt, lá gan thu nhỏ lại, biết ngay có chuyện phiền phức rồi.
Trần Hạo cười tươi hỏi: "Này! Sao ông không nói tiếp? Vừa nãy không phải ông kiêu ngạo lắm à?"
Lục Bách Van chảy mồ hôi
ròng ròng, trước kia ở sòng bạc, Trần Hạo đã để lại cho hắn một bóng ma tâm lý.
Khi Lục Bách Vạn không biết nói gì thì mấy tên đòi nợ ở bên cạnh đã gào lên: "Mày là thằng chó nào...? Mày nợ tiền mà còn lý..."
Chát!
Người nọ còn chưa kịp nói xong thì Trần Hạo đã thuận tay tát cho một cái, sau đó tên kia chạy mất dép.
Ngoại trừ Lục Bách Vạn ra, ai cũng không ngờ rằng Trần Hạo dám ngòng cuồng như vậy, vừa đến đã trực tiếp ra tay.
Lục Bách Vạn biết Trần Hạo, nhưng một tên đòi nợ khác ở phía tây thành phô' là Triệu Minh lại không biết người đối mặt mình là ai, hòm nay hắn ta nhận công việc này, công khai đến Bạch thị đòi nợ, thật ra cũng không cần tiền thật, chỉ cần có thể khiến Bạch thị mất mặt, làm to chuyện ra một tí, hắn ta sẽ có thể nhận được một triệu.
Lúc Triệu Minh nhận được công việc này trong lòng còn rất vui vẻ, cảm thấy đây đúng là bánh từ trên trời rớt xuống, bây giờ Triệu Minh thấy Trần Hạo ra tay mới biết còng việc này không hề đon giản chút nào.
"Anh bạn, tôi là người từ phía tây thành phố...1', Triệu Minh đang muốn tự giới thiệu, không ngờ rằng Trần Hạo lại đi thẳng lên, cứ nghiên ngẫm lạnh lùng nhìn hắn ta như vậy, sát ý trong mắt khiến Triệu Minh cảm giác như rơi vào hầm băng, máu cả người đều đòng lạnh.
Ngay sau đó, câu nói kế tiếp của Triệu Minh đã bị Trần Hạo
dùng ánh mắt chặn lại.
Lúc này đàn em Triệu Minh mới kịp phản ứng lại từ trong khiếp sợ lúc đồng bọn bị đánh, một đám côn đồ đã quen hống hách sao có thể chịu được nỗi nhục thế này, lập tức vây quanh Trần Hạo.
"Thằng kia... muốn chết àl", một tên côn đồ cả giận nói.
"Muốn đánh nhau phải không? Mấy người cần phải nghĩ kỹ lại đấy!", Trần Hạo cười gian.
"Đánh chết mày...”