Trong đầu Tiêu Nhất Phi thoáng qua một suy nghĩ, biết bất kể là về tài nguyên, mạng giao thiệp hay mặt mũi thì họ đều không thể sánh bằng một gia đình quyền quý như nhà họ Trương, đúng là cô ấy đã quá hấp tấp khi tới đây gặp Trương Tân.
Nghĩ vậy, Tiêu Nhất Phi cảm thấy cách tốt nhất bây giờ là lấy lùi làm tiến, sau đó sẽ nghĩ cách hỏi thăm về sở thích của Trương Tân, bày tỏ lòng thiện chí đế tránh mới một ngày đã triệt đế chọc giận người ta.
Đang lúc Tiêu Nhất Phi định mở miệng thì Trần Hạo bỗng nhiên lên tiếng.
"Anh Trương nói có lý, chỉ là thấy anh chắc chắn như thế làm tôi hơi nghi ngờ, rốt cuộc chủ của Hồi Xuân Đường là giáo sư Trương hay anh?", Trần Hạo cười híp mẳt, hỏi.
Trương Nguyên ngẩn người: "Đương nhiên là ông chú của tòi rồi!"
"Vậy thì tôi khuyên anh nên câm miệng lại thì tốt hơn, đàm phán còn chưa bắt đầu, sao anh biết không thành công được?", anh đáp. Trương Tân cười khẩy, ông ta cao ngạo lạnh lùng đã quen, thấy Trần Hạo tự cho mình là đúng như thế thì bắt đầu thấy khó chịu: "Tổng giám đốc Tiêu, những gì nên nói tôi đã nói rõ rồi, không cần đàm phán nữa!"
Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Đã là làm ăn, chưa đàm phán thì sao ông biết được?"
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, Trương Nguyên thầm nhếch mép, cái thứ ngu xuẩn, tính cách của ông chú tôi đã thế rồi mà anh còn 'ôn ào thêm, ông ấy sẽ chỉ phản cảm hơn thôi! Đồ đần độn!
Dĩ nhiên anh ta sẽ không nói thay tiếng lòng ông chú của mình, cau mày nói với ông ta: "Ồng chú, hai người này đúng là không biết điều, hay cháu giúp ông chú mời họ ra ngoài nhé?"
Anh cười đáp: "Giáo sư Trương, chuyện gì ông cũng nghe lời người khác, tòi rất hoài nghi ông không có tiếng nói nào đay!"
Trương Tân lập tức giận trừng mắt nhìn Trương Nguyên: "Ngậm miệng! Không tới lượt cháu xen vào!"
Sau đó ông ta nhìn anh: "Tôi muốn dùng thành quả nghiên
cứu của tôi để hợp tác với ai đương nhiên là do tôi tự quyết định, nhưng tôi không có hứng thú hợp tác với hai người, nếu hai người còn không biết điều nữa thì đừng trách tòi gọi người đến mời hai người ra ngoài!"
Anh mỉm cười: "Giáo sư Trương, xin lỗi nhưng tòi nói thẳng, tôi cho rằng chỉ có hợp tác với chúng tòi mới là lựa chọn tốt nhất cho ông!"
Thấy Trần Hạo không biết phải trái như thế, Trương Tân nổi giận: "Ngu ngốc!"
Trương Nguyên thấy ông chú mình tức giận thì chuẩn bị
gọi người đến mời anh và Tiêu Nhất Phi đi.
Trần Hạo lại đi thẳng tới trước bàn làm việc của ông ta, cầm bút rồng bay phượng múa viết xuống một tờ giấy, sau đó xoay người đến trước mặt Trương Tân, đưa tờ giấy cho ông ta: "Nếu tòi dùng cái này để đổi với ông, ông còn nghĩ không thể hợp tác sao?"
ỏng ta tức điên, cảm thấy người trẻ tuổi này quá vô lý, tức giận quát: "Nhân viên đâu! Mời tống giám đốc Tiêu và cậu này ra ngoài đi! Tôi muốn nghỉ ngơi, buổi chiều còn phải xem bệnh cho những bệnh nhân quan
trọng nữa!"
Ông ta vừa dứt lời, hai nhân viên bên ngoài mau chóng vào trong, làm động tác mời anh và Tiêu Nhất Phi ra ngoài.
Trương Nguyên cười mãi không thôi, lại gần Trần Hạo, nói: "Tòi đã nói có một số thứ không thế mua được bằng tiền rồi mà anh không chịu tin, còn viết cái gì? Sao vậy, không dùng tiền được thì chuyến sang hứa hẹn bâng của quý gì đó sao? Anh tưởng nhà họ Trương chúng tôi thiếu à? Anh xem ông chú của tôi là gì đấy? Có vật quý hiếm nào mà ông ấy chưa từng thấy, lạ gì mấy thứ đó của anh? Buồn
cười! Tạm biệt, không tiễn!"
Trần Hạo vẫn giữ nụ cười: "Đây là cơ hội duy nhất để ông hợp tác với chúng tôi đấy, giáo sư Trương, tòi hy vọng ông hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng đế sau này phải hối hận!"
Nói xong câu này, Trần Hạo kéo Tiêu Nhất Phi rời khỏi văn phòng của ông ta.
Khi đã ra ngoài, cô ấy thở dài: "Không ngờ Trương Tân lại nóng tính như vậy, biết thế đã không để cậu tới đây rồi!"
Thấy ông ta tức giận đến nỗi râu cũng vểnh lên, anh ta yên lòng.
Nhưng rồi, sau khi hừ lạnh, Trương Tân lơ đãng nhìn thoáng qua tờ giấy thì đột nhiên sững sờ.