Kết quả một giây sau gã đã choáng váng, ảo ảnh của Trần Hạo xuất hiện ngay trước mặt gã, đấm một phát vào bụng A Long, sức mạnh kinh khủng kia
đã đập cho gã quỳ rạp xuống đất, không nhịn được mà nôn ọe ra, làm gì còn chút dáng vẻ phách lối nào khi trước?
Người xung quanh thấy thế đều hít một hơi lạnh.
Nghĩ thầm, có cần phải dữ dội như thế không? Không sợ cả Lục Bách Vạn? Hay là ngu ngốc không biết sợ là gì?
Lôi Cửu Chỉ cũng giật mình, lông mày giật một cái, thầm nghĩ, thằng nhóc Trần Hạo này không chỉ có y thuật cao siêu, mà còn biết đánh đấm như thế ư? Đúng là yêu quái mà! Lục Bách Vạn thì lại choáng váng: "Mày dám ra tay ư? Ngẩn người ra làm cái gì, mau bắt thằng nhãi này..."
"Ầml”, Lục Bách Vạn còn chưa dứt lời, đã nghe thấy âm thanh nắm đấm đánh trúng một người, sau đó một bóng đen bay về phía hắn, đập một phát khiến Lục Bách Vạn ngã ngửa ra, nửa câu nói còn lại cứ thế mà bị cắt ngang.
Những người còn lại thấy thế lập tức xông lên vây quanh Trần Hạo.
Chỉ đáng tiếc là bọn chúng hoàn toàn không biết râng mình
đang đối mặt với một nhân vật như thế nào.
Trần Hạo giống như thiên thần giáng trần, đấm thẳng, đá ngang, khuỷu tay công kích, mỗi một chiêu đánh ra chắc chắn sẽ có người nằm xuống, chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một phút, đám đàn em mà Lục Bách Vạn dẫn theo tới đều lăn lộn trên mặt đất mà kêu rên.
Lòi Cửu Chỉ thấy thế thì vô cùng kinh ngạc, mọi người đứng xung quanh cũng ngây cả ra, bầu không khí giống như đã bị đóng băng lại.
Có thể đánh được như vậy
sao? Có cần khoa trương như thế không?
Tống Sơn thì khinh thường không ngừng cười ha ha, nghĩ thầm thì ra cái con nhóc chết tiệt Ninh Mông kia nói không sai một chút nào, anh rế không chỉ là siêu nhân thôi đâu? Mà là siêu nhân siêu cấp ấy chứ!
Lúc này Trần Hạo thì lại cười tủm tỉm ngồi xổm xuống trước mặt Lục Bách Vạn: "Gợi ý vừa nãy tòi nói với ông, ông cảm thấy thế nào?"
"Tao... Tao...", Lục Bách Vạn bắt đầu lắp bắp, bị dọa cho ngu luôn rồi.
Trần Hạo nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ lên mặt hắn: "Thế nào, còn đang do dự à!"
"Tôi cảm thấy đề nghị của cậu rất tốt!", lúc này Lục Bách Vạn mới kịp phản ứng lại, vội vàng trưng ra một khuôn mặt tươi cười lấy lòng.
Trần Hạo tỏ vẻ đương nhiên, gật đầu: "ừm! ông Lục đây đúng là một người thông minh, nhớ kĩ, chuyện của Bạch Tử Húc, thì sẽ do gia đình của anh ta chịu trách nhiệm, ông mà tìm Bạch Thị gây phiền phức, tòi sẽ đi tìm ông chơi, ha ha!"
Nhìn nụ cười lộ hàm răng
trắng bóc của Trần Hạo, Lục Bách Vạn hít một hơi lạnh, run lẩy bẩy.
Lúc này làm gì còn lòng dạ nào mà kháng cự nữa, Trần Hạo mạnh như vậy, hắn dẫn hơn hai mươi người đến đây, ngay cả một phút cũng không trụ được, lúc này nếu như còn không nghe lời, chẳng phải là sẽ bị lột da luôn sao?
"Biết!", Lục Bách Vạn e ngại nói.
"Cút đi!", Trần Hạo đứng dậy xong lạnh lùng nói.