Trần Hạo lại cười tủm tỉm nói: "Cũng không phải lần đầu tiên, sợ cái gì! Cậu Tô không phải người ngoài thì sao phải sợ."
Tô Cảnh Thành ngồi ghế trước nhìn hai người phía sau tình chàng ý thiếp, suýt nữa tức điên. "Ngồi cho vững, tôi lái xe đây!"
Có Tô Cảnh Thành nhắc nhở sự tồn tại của mình, Trần Hạo mới buông tha cho Mạc Tiểu Nhiễm đang đỏ mặt.
Nhân lúc Tô cảnh Thành ở phía trước đang tập trung lái xe, Mạc Tiểu Nhiễm hung dữ trừng mắt nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo lại tỏ vẻ vô lại, vẻ mặt kia giống như đang nói, đã bảo cô đừng hối hận rồi, ai bảo cô lấy tôi ra làm bia đỡ đạn?
Trang trại rượu ở gần vùng ngoại ô, nửa giờ sau, xe đã dừng lại ở một nơi giống pháo đài cổ kính.
Nhân viên ở cổng khách khí đi lên mở cửa, Tô cảnh Thành xuống xe, phóng khoáng ném chìa khóa cho nhân viên, dân hai người đi vào bên trong.
Trang trại rượu có diện tích khá lớn, trang trí kiểu châu Âu xa hoa.
Sau khi đi vào đại sảnh, quản lý mặc Âu phục giày da tiến lên đón.
"Cậu Tô, đã chuẩn bị rượu
theo yêu cầu của cậu rồi, cậu xem còn muốn gì nữa không!” Tô Cảnh Thành mỉm cười nói: "Đồ nhắm rượu là thịt khô, dăm bông hun khói, còn có pho mát, đúng rồi, lại thêm một ít trứng cá muối!"
Quản lý gật đầu rồi đi chuẩn bị.
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Tô cảnh Thành, ba người đã đi đến phòng nếm rượu.
Phòng nếm rượu rất rộng rãi, chính giữa phòng bày một cái bàn dài gỗ lim, bốn phía là
ghế dựa mềm mại kiểu dáng châu Âu. Trên tường là bảy cái tủ rượu và giá sách, trang trí khá lịch sự nhã nhặn.
Chỉ nhìn một màn này, Trần Hạo liền biết Tô cảnh Thành đã tốn không ít công sức!
Sau khi vào phòng, Tô cảnh Thành liền lịch sự kéo một cái ghếtrong đó ra: "Nào! Tiếu Nhiễm, đến đây ngồi!"
Mạc Tiểu Nhiễm thì vẫn thân mật dính vào người Trần Hạo, cố ý cực kì gần gũi.
"Trần Hạo, anh thích uống rượu gì, em bảo nhân viên phục
vụ mang lên!"
Tô Cảnh Thành thấy thế suýt nữa tức chết, hít sâu một hơi mới duy trì được nụ cười.
"Đúng rồi, anh Trần và Tiểu Nhiễm quen nhau như thế nào?"
Mạc Tiểu Nhiễm sững sờ, quen nhau như thế nào? Đây đúng là một câu hỏi gian xảo.
Lại không nghĩ rằng, Trần Hạo không cần suy nghĩ mà trả lời luôn: "Cô ấy nghĩ tôi là trộm rồi bắt lại! về sau liền quấn lấy tôi, luon cam thay toi giong trộm, lâu rồi liền quen nhau, về sau thường xuyên hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, dần dà tôi phát hiện ra thế mà Tiểu Nhiễm lại thích tôi, ban đầu tôi còn từ chối, về sau Tiểu Nhiễm nhõng nhẽo đòi hỏi, tôi đành phải chịu!"
Tô Cảnh Thành cam đoan, lúc này nếu trên tay anh ta có dao, chắc chắn sẽ chém chết tên khốn nạn này!
Người phụ nữ mà tôi theo đuổi nhiều năm như vậy, anh còn nói cô ấy theo đuổi anh?
Anh có biết xấu hổ không?
Mà Mạc Tiểu Nhiễm cũng sợ ngây người, sao tên khốn này nói dối mà vẫn tỉnh bơ vậy chứ? Tôi theo đuổi anh? Tôi có mắt như mù vậy sao?
Tô Cảnh Thành thì hít sâu một hơi để nhịn cơn tức giận xuống, cười nói: "Không ngờ hai người lại quen nhau như vậy? Thế anh Trần làm nghề gì?"
"Tôi làm ở bộ phận sales của Bạch thị!"
"Trưởng bộ phận?"
"Không phải, nhân viên bình thường!"
Nghe anh nói vậy, tự tin đã trở lại với Tô cảnh Thành, anh ta nghĩ thầm, một nhân viên nhỏ mà cũng dám nhớ thương Tiểu
Nhiễm ư?
"Nhân viên? Anh Trần không có biện pháp nào khác sao? Anh có thể khiến Tiểu Nhiễm cảm mến anh thì đó là phúc phận của anh, một chút tiền lưong cho
nhân viên quèn thế này sao có thể giúp Tiểu Nhiễm có cuộc sống tốt hơn được?", Tô cảnh Thành nói.
"Ấy... Vấn đề cũng có hơi sâu sắc, Tiểu Nhiễm đã từng nói, cô ấy coi trọng tôi không phải là vì tiền, có rất nhiều người có tiền theo đuổi cô ấy, nhưng
CÔ ấy không đế ý, cô ấy thích con người của tôi, ở cùng với tôi, cho dù có ăn trấu ăn rau thì cũng như được ăn mật!"
Tô Cảnh Thành muốn đánh người, như thế này quả thật là ác hơn cả chỉ thẳng vào mũi anh ta
mà mắng.
Mạc Tiểu Nhiễm cũng phát điên, thầm nghĩ anh đang làm cái gì vậy? Ai nói muốn ăn trấu ăn rau với anh?
Nhưng trong tình cảnh này thì có ý kiến cũng không dám nói.
Chỉ một lát sau nhân viên phục vụ đã đưa rượu và đồ ăn ngon tới bày trên bàn.
Tô Cảnh Thành mỉm cười nói: "Đây là rượu White Horse từ năm 1994. Tiểu Nhiễm, cậu nếm thử xem, tớ biết cậu thích nhất là rượu của trang trại rượu White
Horse! Tớ có bảo ông chủ của trang trại rượu giữ lại cho cậu đó. Anh Trần cũng nếm thử đi, đây chính là rượu ngon, anh không có nhiều cơ hội để uống loại rượu này đâu!"
Trần Hạo cười nhạt một tiếng, cầm ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, không nói gì cả.
Mạc Tiểu Nhiễm cũng nhấp môi rồi nói: "Không tệ!"
Tô Cảnh Thành nhận được lời khen, cười vô cùng hớn hở, không ngừng dùng ánh mắt thị uy với Trần Hạo: "Rượu vang đỏ vẫn là thứ đồ ngon, White Horse 94 này được làm từ nho
Cabernet Franc và Merlot, mượt mà như lụa, dịu nhẹ, sau khi ủ có mùi thơm nồng, hương vị êm dịu, chai White Horse 94 này là tác phẩm xuất sắc nhất của trang trại rượu White Horse, so với Lafite 82 thì không hề thua kém chút nào!"
Hiển nhiên Mạc Tiểu Nhiễm cũng là một người hiếu rượu, gật đầu một cái: "Còn có hương hoa thoang thoảng, hẳn là đã được ủ trong thùng gỗ!"
Trần Hạo uống xong thì ăn chút đồ ăn vặt, cũng không có hứng thú tham gia việc thấm định rượu cho lắm.
Nhưng Tô cảnh Thành lại không có ý định buông tha cho anh, cười hỏi: "Anh Trần, rượu này thế nào? Có hợp khẩu vị của anh không?"
Sao Trần Hạo lại không biết đối phương muốn làm cái gì chứ, anh lười nhác đáp: "Cũng được."
"Chỉ là cũng được thôi ư?", Tô Cảnh Thành cười hỏi.