Đến giờ nhân viên đi làm, bảo vệ gọi điện thoại lên thông báo, phía dưới tụ tập rất nhiều phóng viên.
Nhận được điện thoại, Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết đến bên cửa sổ nhìn xuống, bên dưới quả thật là có rất nhiều phóng viên. Nhìn phóng viên vây kín cổng ra vào, Giang Ngạo Tuyết nói: "Chủ tịch, tôi cảm thấy sự việc lần này rất trùng hợp, tám phần là âm mưu, làm sao hai chuyện này có thể đồng thời
bùng nổ nếu như không có người đứng phía sau điều khiển?”
Bạch Phi Nhi không nói gì chỉ nở nụ cười lạnh lẽo, sao cô có thể không nhìn ra? Đang chuấn bị mở miệng thì bỗng nhiên, thư ký vội vàng chạy đến.
"Chủ tịch! Bên ngoài có người của ban ngành liên quan muốn gặp!"
Bạch Phi Nhi biết tình hình không ổn, một khi cơ quan chức năng nhúng tay vào việc này, sự việc sẽ càng thêm rắc rối.
Rất nhanh một người đàn
ông mặc vest đi tới, phía sau còn có mấy nhân viên công tác.
"Chủ tịch Bạch!”
"Anh là?", Bạch Phi Nhi hỏi.
"Tôi là người của bên quản lý chất lượng thành phố Hải Dương, Phương Hải!" "Anh Phương, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì sao?", Bạch Phi Nhi hỏi.
"Chủ tịch Bạch, chúng tôi nhận được thông báo, chất lượng phòng ở của công ty cô có vấn đề, có người nghi ngờ công ty làm ăn lừa đảo, đây là
thông báo tự kiểm tra và chỉnh đốn về chất lượng của chúng tôi, hy vọng tập đoàn Bạch thị coi trọng chuyện này, thời hạn kiểm tra và chỉnh đốn là hai tháng, trong thời gian này, tất cả bất động sản có liên quan đến tập đoàn Bạch thị đều không được phép tiêu thụ!", Phương Hải nói.
Nghe xong những lời này, Bạch Phi Nhi nhíu mày.
Tình huống này cô đã lường trước rồi, nhưng mà không ngờ nó xảy ra nhanh như vậy!
"Anh Phương, tôi hy vọng bên ban ngành liên quan có thể xem xét tình hình khó xử trước
mắt của doanh nghiệp, truyền thông đưa tin nhưng chúng tôi còn chưa xác minh rõ ràng, sao các người có thể bắt chúng tôi tự kiểm tra và chỉnh đốn?"
Phương Hải cười nhạt: "Chủ tịch Bạch, mong rằng tập đoàn Bạch thị có thể nhìn thẳng vào tình huống hiện giờ, nếu như chúng tôi không có chứng cứ xác thực sẽ không đưa ra thông báo tự kiểm tra và chỉnh đốn!"
"Nhưng mà...", Bạch Phi Nhi còn muốn nói gì đó.
Phương Hải nói: "Chủ tịch Bạch, vấn đề thì nhất định là có, nhưng mà ít hay nhiều thì vẫn
cần tập đoàn Bạch thị điều tra rồi cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, so với việc lãng phí thời gian trên người tôi, không bằng cô tranh thủ thời gian điều tra rõ chuyện này, cuối cùng cho chúng tôi một lời giải thích, như vậy mới là trình tự có có lợi nhất đối với tập đoàn Bạch thị!"
Bạch Phi Nhi im lặng, cô biết, Phương Hải nói đúng, đây không phải là chính phủ làm khó, mà là thực sự xảy ra chuyện.
"Cảm ơn anh Phương, tập đoàn Bạch thị sẽ mau chóng điều tra rõ chuyện này rồi báo cáo cho các người!"
Phương Hải mỉm cười nhàn nhạt: "Hy vọng chủ tịch Bạch có thể điều tra nhanh chóng, chuyện đã đến nước này lại thêm dư luận làm loạn, đối với ai cũng không phải là chuyện tốt!"
"Tôi biết rồi!", Bạch Phi Nhi bình tĩnh lại.
"Vậy tôi đi trước đây!"
Phương Hải gật đầu rồi dẫn người rời đi.
Giang Ngạo Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt u ám của Bạch Phi Nhi, dường như cô cảm giác được một trận mưa lớn sắp ập đến.
Cô biết, nguy cơ lần này nếu như Bạch Phi Nhi quyết định sai lầm, rất có thể tập đoàn Bạch thị sẽ sụp đổ.
Mà lúc này, Trần Hạo vừa đến gần công ty đã thấy phóng viên bao vây kín cổng, ai cũng muốn hỏi ra tin tức từ nhân viên của tập đoàn Bạch thị.
"Xin hỏi anh là nhân viên của tập đoàn Bạch thị sao? Tình hình hiện tại của tập đoàn Bạch thị anh có biết rõ không? Có thế chia sẻ một hai câu với chúng tôi không!"
"Trên mạng có rất nhiều người nói rằng các tòa nhà
thương mại do Bạch thị xây dựng có chiều cao không đủ, còn có cửa chống trộm làm bằng bìa các-tông, lừa gạt khách hàng, chuyện này là như thế nào?"
Các nhân viên không ai dám nói gì, chỉ cúi đầu đi vào trong sảnh để tránh phóng viên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Hạo không vội đi vào trong sảnh mà rút điện thoại ra, gọi cho Arthur, để anh ta điều tra xem ai là người đang giở trò quỷ sau lưng.
Sự việc này lan ra giống như lửa cháy, chiều hõm qua có người tung thông tin lên mạng,
đến buối tối thì bài viết chiếm V trí trang nhất, sáng nay phóng viên đã bao vây tập đoàn Bạch thị, nói không có kẻ thao túng đằng sau thì ai tin?
Sắp xếp xong, Trần Hạo đang chuẩn bị đi vào sảnh lớn, ai ngờ anh vừa bước được một bước thì một chiếc xe đã dừng lại ngay trước mặt anh.
Ngay sau đó, Mạc Tiểu Nhiễm hiên ngang bước xuống, ánh mắt sâu xa nhìn Trần Hạo: "Anh Trần, mời anh theo tôi về cục, có một số việc chúng tôi cần anh phối hợp điều tra!"
Các phóng viên nhất thời náo loạn.
"Đây không phải là bị cảnh sát đến tận cửa bắt đi sao? Xem ra chuyện của tập đoàn Bạch thị là thât rồi!"
"Nhanh như vậy đã có người đến tìm chứng cứ, từ khi nào mà cảnh sát làm việc có hiệu suất như vậy?"
Tách tách! Các phóng viên vừa nghị luận vừa liên tục nhấn máy ảnh.
Trên đầu Trần Hạo nổi lên mấy vạch đen, người phụ nữ này lại mang đến phiền phức, nhưng
tại sao cố tình lại là lúc này?
"Cô tới thật đúng lúc!"
Nghe giọng điệu này của Trần Hạo, Mạc Tiểu Nhiễm khó chịu nói: "Anh có muốn tôi còng tay anh lại trước mặt đám phóng viên này không?"
Trần Hạo nhìn Mạc Tiểu Nhiễm rồi lại nhìn đám phóng viên, anh chỉ có thế bất đắc dĩ cười khổ: "Đi thôi!"
Mạc Tiểu Nhiễm đắc ý nhìn Trần Hạo lên xe, sau đó nghênh ngang lái xe rời đi.
Trên tầng cao nhất của toà
nhà, sau khi nhận được tin tức, Bạch Phi Nhi nhíu mày, thầm nghĩ, hôm qua đã nói là đừng gây thêm phiền phức, vậy mà hôm nay đã thế rồi!
Người này...