Fujita nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Trần Hạo, anh ta thầm nghĩ, thằng nhóc nước Hoa này lại còn biết giả vờ, lại nói: "Đừng cho rằng là tôi đang hù dọa anh, nơi này không hề đơn giản đâu, lần trước chúng tôi đi vào, suýt chút nữa đã không thể trở ra, tốt nhất là anh nên chuấn bị trước tâm lý, nếu không theo sát chúng tôi rồi gặp phải nguy hiểm, sẽ không ai quan tâm đến sống chết của anh đâu, tất cả đều phải dựa vào vận may của chính mình!"
Trần Hạo cười lạnh: "Anh vẫn nên tự lo lắng cho bản thân thì hơn!"
"Ha ha! Ngây thơ, tôi cũng
không phải là một con chim non bé nhỏ như cậu! Tôi thì cần phải lo lắng cái gì? Cho dù là cọc xương người Amzon, tam giác quỷ đen Bermuda, Fujita tôi đây không phải vẫn tung hoành ngang dọc được sao?"
"Fujita!”, Fujita kiêu ngạo nói xong Otoha liền quát lớn.
Ban đầu, Otoha chỉ muốn Fujita hù doạ Trần Hạo, tiện thể thăm dò một chút, ai ngờ tên ngốc này lại suýt chút nữa làm bại lộ thân phận của bọn họ. Trần Hạo cười nhạt, không muốn nói nhảm với Fujita. ở trong mắt anh, Fujita chẳng qua chỉ là một con kiến, sở dĩ nói nhiều thêm hai câu chỉ là để thăm dò giống như suy nghĩ của Otoha thôi. Rất nhanh, mọi người cùng nhau lên đường, thẳng tiến đến núi Bích Hà.
Khi vừa mới tiến vào núi Bích Hà, tất cả đều bình thường, nhưng sau khi đi qua ngọn núi đầu tiên, bọn họ bắt đầu nhìn thấy màn sương mù mà trước đó Lệ Mạc Khiêm đã nói qua.
Sương mù dày đặc, ở trong làn sương, tầm nhìn của mọi người đều không quá năm mét.
Tất cả tụ tập lại cùng một chỗ, để tránh gặp phải tình huống ngoài ý muốn, Otoha lệnh cho một gã cấp dưới đi trước dò đường, đám người Fujita liên lạc với nhau thông qua radio.
Dọc theo chân núi, nhóm người đi đến một ngã ba, gã cấp dưới được phái đi dò đường đã đứng sẵn ở đó chờ bọn họ.
Fujita lấy ra la bàn, quả nhiên vẫn giống như lần trước, kim đồng hồ chuyển động hỗn loạn, hoàn toàn không thể phân biệt rõ phương hướng.
Gã dò đường cho biết, phía trước tầm nhìn xa lại giảm xuống, ước chừng chỉ quan sát được trong bán kính ba mét, không thể xác định được hướng đi.
đi theo.
Fujita khó chịu đuổi theo hỏi: "Tại sao anh có thể chắc chắn là lối này?"
Trần Hạo bình tĩnh mỉm cười: "Không chắc chắn!"
"Không chắc chắn mà anh còn dám đi? Đầu óc có bệnh à!", Fujita đau đớn nói.
"Ai bắt các người đi theo đâu!”, Trần Hạo nói xong liền dẫn người rời đi.
Fujita tức giận đến nhe răng trợn mắt, dùng tiếng Tịch Quốc hùng hùng hổ hổ mắng chửi một hồi, nhưng không có ai để ý đến anh ta.
Otoha khẽ nhíu mày, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, dẫn người đuổi theo.
Nửa giờ sau, nhóm người lại đứng trước một ngã ba khác.
Lệ Mạc Khiêm nhỏ giọng bên tai Trần Hạo, hỏi: "Đi đâu tiếp theo?"
"Thất Tinh mê trận mà thôi, ông nói xem là nên đi đường nào?"
"Bắc...", hai mắt Lệ Mạc Khiêm sáng ngời.
Trần Hạo cười tủm tỉm gật đầu.
Trong lòng Lệ Mạc Khiêm bội phục Trần Hạo sát đất, mặc dù Thất Tinh mê trận này không
phải là loại trận pháp phức tạp, nhưng bày trận trên cả một ngọn núi thế này, nếu như không xem xét kỹ càng toàn bộ rất khó để suy đoán ra loại trận pháp này! Vậy mà anh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra! Có thể thấy được khả năng của anh cường đại đến mức nào.
Đoàn người tiếp tục đi theo hướng Bắc, Fujita ở phía sau đuổi kịp, lại không kiên nhẫn hỏi: "Anh..."
Không đợi Fujita nói hết câu, Trần Hạo đã trực tiếp ngắt lời: "Bớt nói nhảm, hoặc là đường ai nấy đi, hoặc là ngoan ngoãn đi theo phía sau tôi!"