Trần Hạo mơ mơ màng màng nghe được nửa câu trước còn thấy không quan trọng, nhưng anh nhanh chóng ý thức được Bạch Phi Nhi cũng tham gia buổi tọa đàm này, cho nên giật mình tỉnh dậy ngay lập tức.
"Ông nói là có Tào Thanh Nguyên tham dự buổi tọa đàm đó sao?", Trần Hạo hỏi.
"Thì ra Trần đại sư biết à!", Lưu Khánh đáp.
"Nói, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?", Trần Hạo hỏi.
"Lúc buổi tọa đàm chuẩn bị bắt đầu thì đôt nhiên có sát thủ
xuất hiện! Nơi này trở nên hỗn loạn, có không ít người đến đây tham dự bị thương..." Nghe thấy tin này, Trần Hạo nhảy phắt dậy khỏi ghế sô pha, tức tốc lao đến cạnh cửa sổ, giờ phút này, ngoài trời còn đang tí tách mưa.
Cảnh tượng này đập vào mắt, Trần Hạo lập tức biết chuyện này anh đoán đúng rồi! Trong số mệnh của Tào Thanh Nguyên có kiếp nạn này.
"ở bệnh viện nào vậy? Tôi đến ngay bây giờ!", sau khi trong đầu nảy ra những suy nghĩ, Trần Hạo nói.
"Bệnh viện Nhân Dân!"
Nghe xong câu này, Trần Hạo cúp máy, đi thẳng tới cửa biệt thự, chuẩn bị ra ngoài.
Ngay lúc ấy, Tiêu Nhất Phi bưng bữa sáng từ trong phòng bếp ra: "Anh đẹp trai, đi đâu thế? Cậu thật đúng là nhẫn tâm, cứ như vậy mà ném tôi đi sao?"
Trần Hạo không còn gì đế nói, suy nghĩ một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cho tôi mượn xe của cô để dùng đi!"
Tiêu Nhất Phi có vẻ nghiền ngẫm ngồi xuống, uống một ngụm sữa đậu nành: "Chìa khóa xe ở cửa ra vào, tự cầm đi!"
Trần Hạo cầm chìa khóa xe, chào Tiêu Nhất Phi một câu xong, vội vã đi ra ngoài lái xe rời khỏi.
Thấy Trần Hạo nói đi là đi luôn, Tiêu Nhất Phi thớ phì phì, hung hăng cắn bánh quẩy một cái, rồi uống một ngụm sữa đậu nành.
"Chẳng trách mọi người đều nói đàn ông chẳng có một tên nào tốt cả! Chị đây giúp cậu giải sầu một đêm mà còn không bằng một cuộc điện thoại của người ta! Khốn kiếp!"
Nửa tiếng sau, Trần Hạo xuất hiện tại bệnh viện Nhân Dân. Đỗ xe xong, anh bèn gửi tin nhắn hỏi thăm Lưu Khánh, sau khi biết được đại đa số bệnh nhân bị thương đều đã được chuyển tới phòng ICU, anh lập tức đi thang máy lên.
Lên đến nơi, Trần Hạo lo lắng nhìn xung quanh, thấy Bạch Phi Nhi đang thất thần ngồi một chỗ ở ngoài hành lang, anh liền xông tới, nhìn hết một lượt người phụ nữ này từ trên xuống dưới.
Lúc này, Bạch Phi Nhi hơi có vẻ chật vật, tóc tai rối bởi, quần
áo xinh đẹp dính vết máu lấm tấm, nhưng người thì không bị xây xát gì.
Nhìn thấy cô không sao cả, sự lo lắng trên mặt Trần Hạo mới giảm đi một chút.
Trần Hạo vội vàng đến đây khiến Bạch Phi Nhi cũng bất ngờ, ngơ ngác một lúc lâu. Sự lo lắng kia của anh bị cô nhìn thấy được, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
"Trần Hạo, hôm qua... Em xin lỗi!", Bạch Phi Nhi nói.
Trần Hạo sững sờ, thầm nghĩ không ngờ Bạch Phi Nhi
cũng chịu nói lời xin lỗi với anh.
"Không cần nói xin lỗi đâu, anh cũng không nên phát cáu. Ý tứ em muốn nói ngày hôm qua anh đã hiểu rồi, em yên tâm, anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em! Tất cả cứ tiếp tục theo như em mong muốn đi!", Trần Hạo thản nhiên nói.
Bạch Phi Nhi sửng sốt, thực ra cô không có ý như Trần Hạo đang nghĩ, hiển nhiên là Trần Hạo đã hiểu sai rồi.
Lúc cô muốn mở miệng giải thích thì Lưu Khánh đã vội vã đến.
"Trần đại sư, cậu tới rồi!", Lưu Khánh nói.
"Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra?", lúc này Trần Hạo mới có tâm trạng đi hỏi.
"Lúc buổi tọa đàm chuẩn bị bắt đầu thì đột nhiên sát thủ hóa trang thành nhân viên rút súng ra bắn, Tào Thanh Nguyên bị trúng ba phát! Ngàn cân treo sợi tóc! Lúc này đã cứu chữa xong, có lẽ... Haiz!", Lưu Khánh thở dài nói.