Anh Chồng Khờ

Chương 230: Anh muốn làm gì?



Nửa giờ sau, xe đã đến bên ngoài trang viên nhà họ Bạch.

Sau khi xuống xe, Trần Hạo chậm rãi đi vào trong trang viên, Vân Chiến Thiên suy nghĩ nửa ngày mới đi theo.

"Cậu Trần, chờ một chút!" Vân Chiến Thiên nói.

Trần Hạo dừng chân quay lại: "Có việc gì?"

"Chuyện ngày hôm nay, hy vọng cậu đừng trách!" Trần Hạo thản nhiên nói: "Đều vì mình thôi, không sao cả!"

Được Trần Hạo tha thứ, trong lòng Vân Chiến Thiên mới yên tâm hơn, nghĩ tới nghĩ lui, anh ta vẫn quyết định hỏi vấn đề mình tò mò nhất ra.

"Cậu làm như vậy thật sự không sợ trở mặt với Bá Đồ sao?"

"Bá Đồ không dám, cũng sẽ không trở mặt với tôi!", Trần Hạo cười nhạt.

"Nếu như vừa rồi anh Sư không đồng ý yêu cầu, cậu thật

sự muốn... giết sạch?”

Trần Hạo không trả lời vấn đề này, mà để lại cho Vân Chiến Thiên một nụ cười sâu xa, im lặng đi vào trong trang viên.

Vân Chiến Thiên ngo ngác nhìn bóng lưng Trần Hạo, Trần Hạo càng làm cho anh ta cảm thấy khó hiểu.

Mà sau khi Trần Hạo vào trang viên, người giúp việc liền mỉm cười ra đón, dẫn anh vào phòng khách.

Bạch Phi Nhi đã tới trước, trên bàn trong phòng ăn chuẩn bị xong thịt rượu.

Bạch Chấn Thiên thấy Trần Hạo, mỉm cười nói: "Trần Hạo, hai người chúng ta uống hai chén chứ?"

Trần Hạo nói: "Vâng!"

"Ông nội!" Bạch Phi Nhi bất mãn kháng nghị.

"Uống ít một chút không sao cả! Trần Hạo nói rồi!" Bạch Chấn Thiên trực tiếp đẩy trách nhiệm cho Trần Hạo, tuy rất bất đắc dĩ, nhưng anh cũng chỉ có thể chấp nhận.

Bạch Phi Nhi lạnh lùng đảo mắt cảnh cáo nhìn Trần Hạo.

Đương nhiên Trần Hạo biết ánh mắt này có ý gì, mỉm cười cầm lấy bình rượu trắng, chủ động rót rượu.

"Trần Hạo, lần trước cháu bị cảnh sát dẫn đi, không có việc gì chứ?”, Bạch Chấn Thiên hỏi.

Trần Hạo cười: "Bọn họ chỉ hỏi thăm chút vấn đề liên quan, về sau biết cháu có chứng cứ ngoại phạm, liền thả cháu đi!"

Bạch Chấn Thiên gật đầu: "Tên khốn Minh Hợp này, mấy năm nay toàn làm hỏng chuyện, đã không làm nên trò trống gì mà còn ảnh hướng cả đến Tường Vũ, hại tên nhóc này học

theo tính xấu của nó, ông đã sớm cảnh cáo Minh Hợp rồi, nếu còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì Tường Vũ cũng sẽ chịu thiệt, quả nhiên y như lời ông nói!"

Bạch Phi Nhi vội vàng nói: "Ồng nội, không có chuyện gì đâu!"

"Đã bao lâu rồi không nhìn thấy một bóng người, còn không có chuyện gì?", Bạch Chấn Thiên thở dài rồi nhấp một hớp rượu.

"Có lẽ, mấy ngày sau anh ta sẽ trở lại!", Bạch Phi Nhi nói.

Bạch Chấn Thiên nhìn Bạch Phi Nhi: "Không nói đến nó nữa,

làm cho ông phiền chán, Phi Nhi à! Chuyện lần trước ông nói với cháu, lúc nào hai đứa mới tính toán vậy?"

Bạch Phi Nhi giả vờ không hiểu, vội vàng cúi đầu ăn cơm: "Chuyện gì ạ?"

"Giả vờ không biết đúng không? Đương nhiên là chuyện chắt trai chứ còn gì?", Bạch Chấn Thiên dựng râu trợn mắt nói.

Trần Hạo bất đắc dĩ cười khổ, cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói, trong chuyện này, anh không có quyền lên tiếng.

Nhìn dáng vẻ qua loa của hai người, Bạch Chấn Thiên nói: "Trước kia lúc ta quản lí Bạch thị, trang viên này náo nhiệt như thế nào? Không nói đến việc Minh Hợp, Trình Viễn ngày nào cũng ở, đám con cháu cứ rảnh rỗi là lại đến đây, bây giờ thì sao chứ... Chỉ còn mỗi một ông già là ông! Ồng nội chỉ có ngần ấy yêu cầu, hai đứa cũng nhẫn tâm từ chối à?"

Bây giờ Bạch Phi Nhi đã biết vì sao ông nội lại gọi cô đến ăn cơm, cực kì hối hận!

Tinh trạng của cô và Trần Hạo như thế này, làm sao mà sinh con được?

Nghĩ đến điều này, Bạch Phi Nhi nói: "ông nội, cháu bỗng nhớ để quên tài liệu ở công ty, bây giờ cháu..."

"Làm gì? Nghĩ ông nội già lẩm cấm rồi hả? Đi đâu? Hôm nay không cho phép hai đứa về biệt thự, ở trang viên đi!’’, Bạch Chấn Thiên tức giận nói.

"Ông nội...”, Bạch Phi Nhi nói.

"Sao nào, ông không nói được nữa?”, Bạch Chấn Thiên trừng mắt nhìn cháu gái.

Bạch Phi Nhi buồn bực nhìn trời: "Cháu không ăn nữa, về

phòng trước!"

Bạch Chấn Thiên cười nhìn cháu gái đang cực kì buồn bực, xích lại gần Trần Hạo, nói khẽ: "Trần Hạo à! ông nội chỉ có thể giúp cháu đến đây thôi, con bé Phi Nhi này cái gì cũng tốt, chỉ là da mặt mỏng, còn kiêu ngạo, nếu cháu không chủ động mà cứ chờ nó mớ miệng, biết đến bao giờ ông mới có chắt! Đêm nay phải cố lên!"

Trần Hạo im lặng nhìn ông lão, nhìn qua có vẻ Bạch Chấn Thiên già rồi lấm cấm, thật ra còn hiểu rõ hơn ai hết.

Chỉ là... thật sự có thể chứ?

Nghĩ đến điều này, Trần Hạo cũng không khỏi nhìn bóng lưng Bạch Phi Nhi.

Không có Bạch Phi Nhi ở đây, Bạch Chấn Thiên lại uống thêm hai chén.

Trần Hạo tiếp khách, một bình rượu trắng đã thấy đáy.

Uống rượu xong, ông Bạch cũng không ăn nữa, bảo người giúp việc đến dọn dẹp.

Ông ấy thấy Trần Hạo còn đi theo mình, bất mãn nói: "Ngây ra đấy làm gì? Đi lên tắm rửa làm việc đi!"

Trần Hạo đen mặt cạn lời, nghĩ thầm, ông chú ý hình tượng một chút được không? Có cần nói thẳng ra như vậy sao?

Không còn cách nào cả, Trần Hạo chỉ đành đi lên phòng của Bạch Phi Nhi.

Sau khi Trần Hạo đẩy cửa vào, Bạch Phi Nhi sợ hãi như con thỏ nhỏ, cực kì bối rối: "Anh... Anh làm gì đấy? Ra ngoài?"

Trần Hạo bất đắc dĩ ra dấu im lặng, liếc ra ngoài cửa rồi khuyên nhủ: "Bây giờ em đuổi anh đi, ông không chỉ giết anh, mà còn ăn cả em nữa! Em có tin không!"

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Phi Nhi đỏ bừng: "Vậy cũng không thể... Cũng không thể ngủ trong phòng em chứ?"

Trần Hạo bất đắc dĩ nói:

"Em có ý kiến thì đi nói với ông đi, anh đi tắm trước!"

"Anh...", Bạch Phi Nhi muốn kháng nghị, Trần Hạo đã không để ý đến sự phản đối của cô mà đi vào nhà vệ sinh rồi.

Bạch Phi Nhi điên lên, lại không còn cách nào, cô biết nếu bây giờ đuổi Trần Hạo ra, chắc chắn lát nữa ông nội sẽ lải nhải

không ngừng.

Nghĩ tới những điều này, Bạch Phi Nhi cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Trần Hạo tắm rửa xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Phi Nhi giả vờ như đang xem tài liệu, nhưng trên mặt đất đã được trải sẵn chăn đệm.

Thấy dáng vẻ nghiêm túc không chớp mắt của Bạch Phi Nhi, Trần Hạo buồn cười đi đến bên cạnh: "Bà xã..."

"Đừng làm phiền em?", Bạch Phi Nhi tức giận nói.

"Xem cái gì đấy?’’, Trần Hạo cười hỏi.

Bạch Phi Nhi trực tiếp lờ đi.

Trần Hạo cười, tiện tay cầm lấy tài liệu trên bàn mở ra, là kế hoạch nguồn năng lượng mới.

"Để xuống, đừng lật lung tung, ngày mai em phải dùng!", Bạch Phi Nhi cướp tài liệu về, lại cúi đầu nhìn bản kế hoạch, không ngừng dùng bút phác hoạ cái gì lên trên.

Trần Hạo cười nhạt đi ra, sau khi nhìn thấy chăn nệm đã trải sẵn dưới đất phía sau giường, trong đầu anh bỗng

nhiên hiện ra suy nghĩ đùa dai, cười xấu xa nằm lên giường.

Bạch Phi Nhi nhìn như đang phê duyệt bản kế hoạch, nhưng đã sớm vểnh tai lên, sau mấy phút sau ngắn ngủi, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng ngáy nhỏ nhẹ, sự lo lắng trong lòng Bạch Phi Nhi mới buông xuống.

Từ khi hiểu chuyện, cô không ở chung phòng với đàn ông nữa, nghĩ đến đêm nay trong phòng bỗng nhiên có thêm một người đàn ông, trái tim cô liền không thể không chế được mà đập thình thịch!

Sau khi buồn bực suy nghĩ

linh tinh trong đầu, Bạch Phi Nhi ngượng ngùng quay mặt lại, kết quả là ngây người, sau đó lửa giận bắt đầu cháy hừng hực trong lòng.

Thế mà Trần Hạo không ngủ trên chăn đệm đã trải sẵn dưới đất, mà không biết xấu hổ ngủ trên giường, mà hình như đã ngủ say!

"Khốn nạn... Anh...", Bạch Phi Nhi tức không nói ra lời.

Trong chớp mắt, cô cảm thấy vô cùng tủi thân, cô oán trách ông trời không có mắt, sao lại để cô gặp phải một người đàn ông như vậy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv