Anh Chồng Khờ

Chương 226: Biến mất



Nói đến đây, trong mắt Ly Hận hiện lên vẻ kiêu ngạo, sau đó hắn ta quan sát Trần Hạo từ trên xuống dưới.

"Thiên phú của mày cũng tạm đấy, nếu không muốn chết thì quỳ xuống làm đầy tớ của tao đi, nếu không, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày!"

Trần Hạo lạnh nhạt cười: "Muốn nhận tao làm đầy tớ à?"

"Nhãi ranh, đừng tướng mày biết thi triển chú pháp là có quyền lên mặt! Trong số những người tầm thường, có thể mày là một kẻ đứng trên tất cả, nhưng trước mặt tao, mày chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi, làm đầy tớ cho Ly Hận tao là niềm vinh dự của mày đấy!", Ly Hận khinh thường liếc nhìn Trần Hạo, nói.

Anh cười khẩy: "Chỉ dựa vào mày? Mày không có tư cách đấy đâu!" Nói xong câu đó, hoa văn đang bao vây Trần Hạo bỗng nhiên vỡ vụn thành bụi phấn.

Ly Hận giật mình, thầm nghĩ, tại sao thằng ranh này lại có thể phá vỡ trận pháp vây nhốt của hắn ta chứ?

Những suy nghĩ ấy lướt qua đầu chỉ trong chớp mắt, Ly Hận cảm giác được một luồng khí nhào tới mình.

"Uỳnh!", chỉ trong tích tắc, luồng khí đó nổ ngay trước mặt hắn ta, Ly Hận lạnh mặt vẫy tay, thi triển trận pháp phòng ngự.

Một trận chấn động dữ dội xuất hiện, Ly Hận bị dư âm vụ nổ đẩy lùi phía sau một bước, trong khi đó Trần Hạo không mảy may nhúc nhích.

Cảnh tượng ấy làm cho Ly

Hận cực kỳ kinh ngạc. Hắn ta hoàn toàn không ngờ mình lại bị đẩy vào thế hạ phong khi đấu với Trần Hạo!

Anh dửng dưng tiến lên phía trước một bước, cười nói: "Tao rất tò mò, bình thường Huyền Môn sẽ không nhúng tay vào những cuộc tranh đấu của người thường, tiền tài trần tục lại càng không động vào, vậy tại sao mày lại tới đây? Nếu tao nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên tao và mày gặp nhau, chưa hề có thù oán gì, đúng chứ?"

Ly Hận lạnh lùng trả lời: "Có người dùng một món nửa pháp khí để tao lấy mạng mày!"

"ô, ai thế?", Trần Hạo hỏi.

"Mày chọc giận ai mà bản thân cũng không biết luôn à?", Ly Hận cười khẩy.

Anh sờ mũi, cười nói: "Mời được bọn người như mày, còn hứa hẹn cho một món nửa pháp khí, còn ai khác ngoài người của Huyền Môn? Hay là Mặc Uyên của Vô Cực Môn?" Mặt Ly Hận biến sắc, hắn ta biết mình đã vô thức rơi vào bẫy của Trần Hạo, để lộ manh mối rồi.

Có điều, hắn ta cũng không mấy quan tâm, bởi vì trong mắt

hắn ta, Trần Hạo đã là một người chết.

"Mày biết rồi thì sao? Bây giờ mày chỉ có hai lựa chọn, hoặc là làm đầy tớ của tao, hoặc là... đi gặp Diêm Vương!"

Trần Hạo giễu cợt: "Người của Vô Cực Môn xui khiến mày đi chết mà mày còn không biết! Tao chẳng biết nên nói gì mày mới phải!"

"Tao mà đi chết à... buồn cười!", Ly Hận cười như điên.

Anh nhẹ nhàng vẫy tay, bên người hắn ta lập tức dâng lên một nguồn sức mạnh đáng sợ,

trong nháy mắt trói buộc lấy hắn ta.

"Mày... mày dám!", Ly Hận giật mình, tái mặt, không ngờ đối phương lại lặng lẽ bày trận pháp bên cạnh hắn ta, đã thế hắn ta còn không hề phát hiện ra!

Trần Hạo khinh bỉ phì cười: "Tao rất tò mò mày đã sống trong Huyền Môn đến tận bây giờ bằng cách nào với cái chỉ số thông minh đấy".

Hai mắt Ly Hận lạnh lẽo, bấy giờ hắn ta mới nhận ra rằng, vừa rồi Trần Hạo nói những lời đó không chỉ để gài hắn ta mà còn

đế kéo dài thời gian bày trận!

Xung quanh Ly Hận cuồn cuộn hơi thở đáng sợ, hắn ta cảm giác phạm vi hoạt động của mình đang ngày càng nhỏ đi, tay chân cũng giống như bị cái gì trói buộc lại vậy.

"Mày gan thật!", một tia sáng lóe lên trong mắt Ly Hận, hẳn ta vung tay lên, tung ám kình ra.

Trận pháp vây nhốt lập tức bị đánh ra một lỗ hổng, sau đó, Ly Hận chỉ ngón, lá bùa trên hộp gỗ màu đen vừa rồi được dùng để bày trận bay xuống, cái hộp mở ra, bên trong là một xương

bàn tay màu đen lạnh thấu xương!

Ngay sau đó, bàn tay bị Ly Hận nhấc lên, phóng tới ngực Trần Hạo!

Anh chỉ hờ hững nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ly Hận lạnh lùng nói: "Đây là do mày tự chuốc lấy, tao đã cho mày cơ hội đi với tao nhưng mày lại không biết quý trọng, thật thảm thương!"

"Vù vù!", xương bàn tay xé gió, phát ra tiếng rít chói tai, phóng tới trước ngực anh với tốc độ kinh khủng.

Ly Hận cười gằn, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Trần Hạo bị giết sắp sửa xảy ra.

Kết quả bàn tay vừa đến gần Trần Hạo đã bị anh dửng dưng bóp một cái!

"Ầm!", bàn tay nổ tung thành vụn ngay tức khắc!

Ly Hận sững sờ: "Chuyện này... sao có thể chứ?"

Xương bàn tay đó là một giả pháp khí mà lại bị bóp vỡ như thế là sao?

Trần Hạo bình thản liếc nhìn hắn ta: "Bây giờ mày còn muốn

tao làm đầy tớ cho mày không? Ngây thơ!"

"Mày...", Ly Hận còn muốn nói gì thì bỗng nhiên Trần Hạo xuất hiện trước mặt hắn ta, đấm một quyền vào ngực hắn.

Ly Hận trợn tròn mắt, bay thẳng ra ngoài!. ngôn tình sủng

Trần Hạo chậm rãi lạnh lùng lại gần Ly Hận.

"Chắc mày chưa bao giờ nghĩ rằng, thật ra giữa tao và mày, mày mới là con kiến đúng không!"

"Không...", Ly Hận tức giận

muốn phản bác nhưng không ngăn được búng máu trào ra khỏi miệng: "Không thể nào!"

Anh cười khẩy: "Thế giới này to lớn biết bao? Còn nhiều chuyện mày không biết lắm, mày tự cho rằng tất cả mọi người đều hạ đẳng hơn mày, nhưng không hề biết rằng thực chất mày chỉ là một con kiến có tầm mắt xa hơn họ một chút mà thôi, dù mày cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi số phận là một con kiến hôi đâu!"

"Chết tiệt...".

Ly Hận phẫn nộ hét lên, nhưng ngay sau đó hắn ta đã

bình tĩnh lại. Thực lực của Trần Hạo mạnh hơn hắn ta không chỉ một cấp, nếu lúc này hắn ta lật mặt với Trần Hạo thì không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết cả!

Trần Hạo hỏi: "Mùi vị của việc bị đánh thế nào?"

Thấy anh đi tới, chuẩn bị ra tay, Ly Hận nói nhanh: "Mày đừng có mà làm loạn, trước đây mày quá đáng với tao thế nào, tao có thể bỏ qua, việc mà Mặc Uyên của Vô Cực Môn đã ủy thác cho tao tao cũng có thể từ chối! Nhiều bạn hơn thêm kẻ thù, mày thấy sao?"

Trần Hạo ôm bụng cười như

điên, cười đến nỗi rơi cả nước mắt: "Ly Hận ơi là Ly Hận, mày hài hước quá đi mất! Vừa rồi mày nói một câu rất đúng, thế giới này tuân theo luật cá lớn nuốt cá bé! Trước mặt tao, mày như một con kiến nhỏ nhoi, mày có tư cách gì đế cò kè mặc cả với tao?"

Ly Hận cắn răng, biết mình mà không trả giá chút gì thì sẽ rất khó đế thoát khỏi đây, bèn dự định vớt vát qua hôm nay rồi tính sau.

"Chỉ cần mày bỏ qua cho tao, mày muốn gì tao cũng cho, trên tay tao có rất nhiều bảo bối, giả pháp khí có mấy cái, mày

thích thì chọn một cái, xem như tao xin lỗi mày, thế nào?"

Trần Hạo trào phúng cười, pháp khí thật anh còn muốn tặng thì tặng, giả pháp khí chỉ là rác rưởi đối với anh!

Thế mà tên ngu xuẩn này làm dùng nó để trao đổi với anh, đúng là không gì ngu bằng!

"Tao còn có thế... làm việc cho mày, mày chướng mắt ai, tao sẽ giết kẻ đó giúp mày!", sau khi suy nghĩ, Ly Hận nói ra một lời đề nghị mà hắn ta tự cho là rất có giá trị.

Trần Hạo cạn lời: "Tao muốn

ai chết còn cần mượn tay mày à?"

Ly Hận sững sờ, ngẫm lại hồi lâu, không ngờ lại nhận ra mình không có gì đủ hấp dẫn cả.

Anh hờ hững cười: "Tự cho mình là đúng, mày... đến làm chó của tao cũng không xứng!"

Vừa dứt lời, trong mắt Trần Hạo thoáng qua một tia sắc bén.

Ly Hận biết không ổn rồi, lúc này hắn ta mà không chạy nữa thì chắc chắn sẽ ôm hận mà

chết ở Bạch thị này!

Tới một cách huênh hoang để rồi bỏ chạy như một con chó, nghĩ đến tình cảnh của mình, Ly Hận hối hận đến mức xanh cả ruột. Tại sao hắn ta lại ngu ngốc vì một món nửa pháp khí mà dây vào một tên quái vật như Trần Hạo chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv