Sau đó người thợ cắt đá lại chuyến mấy góc độ, nhát nào cũng ra màu xanh! Mọi người ở đây đều sợ ngây người, thế mà lại là ngọc hết!
Người xung quanh đều điên cả rồi, ai cũng không nghĩ đến dưới tình huống chênh lệch lớn như vậy mà người thắng trận đầu lại là người mà họ luôn cho là yếu kém!
Người vừa bán tảng đá cho Trần Hạo thấy cảnh này thiếu chút nữa là hộc máu.
Thợ cắt đá cũng há hốc mồm, ông ấy không ngờ một tảng đá trông vô cùng bình thường thế mà lại cho ra một viên phỉ thúy cao cấp lớn như vậy.
Người thợ già này cũng đã lăn lộn lâu năm trong nghề, kinh nghiệm phong phú mà cũng chưa từng chứng kiến chuyện như vậy trước đây!
Lâm Phong Hạo cũng bối rối: "Chuyện này...Không thể nào!"
Ngũ Tê nhanh chóng an ủi: "Không sao, vẫn còn một viên mà.
Lâm Phong Hạo nghe vậy thì chỉ còn cách phiền muộn gật đầu. Thợ cắt đá lại khách khí hỏi Trần Hạo muốn cắt viên tiếp theo này thế nào.
Trần Hạo nói cắt một phần ba.
"Xoẹt", máy cắt đá lại lần nữa được khởi động, đã cắt được phân nửa mà một tí màu xanh cũng chẳng thấy.
Lần này tâm trạng lo lắng của Lâm Phong Hạo mới bớt phần nào.
Ngũ Tê vui vẻ nói: "Tên ngốc đó thua rồi!"
Vương Vũ thấy người khác
gặp nguy thì thừa cơ chế nhạo: "Đúng vậy, tự cho là mình thông thạo vài viên đá rồi quên hết mọi thứ à? So với cậu Lâm thì anh chả là cái quái gì cả!"
Lâm Phong Hạo nghe xong, gương mặt lần nữa xuất hiện một nụ cười giả tạo.
Anh ta nghĩ thầm, tên này quả nhiên là chỉ hiểu sơ về cược đá rồi ra vẻ mà thôi! Giả vờ trước mặt anh ta, thật là không may.
Lúc những người còn lại đều đang chế nhạo, tay của thợ cắt đá bỗng run lên, ông ấy đã nhận ra thứ bột trắng khó nhìn thấy đang văng khắp nơi ấy.
Người khác không biết đó là gì, nhưng thợ cắt đá với kinh nghiệm đầy mình thì biết rất rõ, tình trạng này chỉ xuất hiện khi có băng chủng!
Viên đá trông cũng không bắt mắt gì mấy thực tế lại là một viên phỉ thuý cao cấp!
Tảng đá vẫn chưa hoàn toàn cắt xong mà người xung quanh đều đã không còn hứng để xem tiếp.
Lâm Phong Hạo không nhìn tảng đá đó nữa, nói với Trần Hạo: "Anh thua rồi, trả tiền đi! Đương nhiên, nếu anh không có một triệu thì tôi cũng hiếu mà,
chỉ cần anh đứng trước mặt mọi người thừa nhận mình là một tên ngốc ra vẻ hiểu biết là được!"
Trần Hạo xem thường giễu cợt: "Ngu ngốc".
"Còn liều mạng?", Lâm Phong Hạo cười lạnh.
Lâm Phong Hạo còn chưa nói dứt câu, bên phía máy cắt đá đã có người hét lên. Bởi vì thợ
cắt vừa mới tách hết lớp vỏ ra, một viên đá chỉ to bằng quả trứng ngỗng long lanh bóng loáng xuất hiện trước mặt mọi người.
"Mẹ ơi...Là băng chủng..."
"Trời ạ! Tôi thường xuyên theo dõi cược đá cũng biết đã rất lâu rồi chưa thấy băng chủng xuất hiện trong các sạp hàng! Đây là cái vận may quái gì vậy?"
Cả người Lâm Phong Hạo rung lên bần bật, không thể tin quay đầu lại nhìn, mắt cũng trợn cả lên!
Băng chủng! Thật sự là băng chủng! Tuy chỉ to bằng trứng ngỗng nhưng bên trong là vài vệt xanh biếc, so với viên xanh hoàn toàn kia thì đắt hơn rất nhiều!
Lúc này bỗng nhiên rầm một tiếng, ông chủ đã bán tảng
đá đó cho Trần Hạo đột ngột ngã chổng vó, bất tỉnh nhân sự giữa đám người xôn xao.
Tiền đối với anh ta mà nói không quan trọng, quan trọng là SĨ diện.
Sau khi những suy nghĩ đó vuột qua, Lâm Phong Hạo mạnh mẽ đưa ra quyết định, rồi nả nụ cười tươi: "Xin lỗi, chúng ta đã
nói rõ là lấy ra được xanh toàn phần thì mới coi như thắng, viên đá phía sau kia không phải xanh toàn phần, vì thế cho nên...Người thắng vẫn là tôi".
Ngũ Tê cũng lập tức phản ứng lại, nói với Trần Hạo: "Đúng vậy, đã nói là ra xanh hết mới thắng, viên băng chủng đó tuy giá trị không nhỏ nhưng cũng chẳng phải là xanh toàn phần!"
Vương Vũ cũng cười: "Đúng vậy, người thua chính là anh".
Trần Hạo nở một nụ cười khinh bỉ, biết rõ đối phương muốn quỵt tiền.
Vừa nãy lúc cược đã nói là ra phỉ thúy cao cấp thì sẽ thắng.
Phỉ thúy cao cấp là như thế nào? Chính là màu xanh của viên đá đó ra sao không cần biết, chỉ cần là giá trị không nhỏ thì chính là phỉ thúy cao cấp.