Mễ Quả Quả cũng giật mình! Những người này dám ngang nhiên muốn xử lý cô ấy ngay tại
Hải Dương, hoặc là một đám to
gan không biết sống chết, hoặc
phía sau những người này có thê' lực thực sự hùng hậu!
"Nếu tao không đi thì sao?", đối mặt với sự uy hiếp của đối phương, Trần Hạo vẫn bình tĩnh.
"Không đi? Vậy khi xuống gặp Diêm Vương mày thử hỏi xem Lôi Cường tao là ai!"
Vừa dứt lời, Lôi Cường đã cầm dao lao đến, mạnh mẽ đâm về phía Trần Hạo.
Nhưng không nghĩ tới, so với hắn ta, Trần Hạo lại còn nhanh hơn, chỉ trong một hơi thở anh đã quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn ta.
Lôi Cường còn chưa kịp vung dao đã bị Trần Hạo bắt được, sau đó nắm chặt lấy cổ tay hắn ta.
Răng rắc! Một âm thanh gãy xương truyền đến, con dao trong tay Lôi Cường rơi vào tay Trần Hạo!
Bốp! Ngay sau đó, một tiếng giòn giã vang lên, khuôn mặt của Lôi Cường bị Trần Hạo dùng sống dao đập cho một phát!
Lập tức, Lôi Cường bay
ngược ra ngoài, trên mặt còn in lại một dấu vết đỏ tươi!
Đến bây giờ, Lôi Cường mới kêu rên thảm thiết!
Cánh tay ban đầu vốn còn nguyên vẹn không biết từ lúc nào cổ tay đã bị bẻ gãy!
"Đáng chết! Sao các người còn đứng ngây ra đó? Chém chết thằng nhóc này cho tao!
Bắt sống Mễ Quả Quả!", Lôi Cường đau đớn, giận dữ hét lên.
Thế nhưng, trong khi những người còn lại vẫn đang sửng sốt, Trần Hạo đã nhanh chóng di chuyển, như một bóng ma xuyên
qua giữa đám người.
Răng rắc, răng rắc, âm thanh xương cốt gãy đôi không ngừng vang lên.
Mỗi một đòn đánh của Trần Hạo là một người bị sống dao đánh ngã xuống!
Bất cứ người nào bị đánh trúng, không phải gãy tay thì chính là gãy chân!
Trong chớp mắt, đám thuộc hạ của Lôi Cường đã bị đánh gục một nửa.
Lôi Cường sợ hãi đến ngây người, đôi môi run rẩy không
thôi, hắn ta nhìn về phía Trần Hạo với sắc mặt trắng bệch.
Sau một hồi hoảng sợ, hắn ta mới nghĩ đến việc bỏ chạy!
Lôi Cường đã nhận ra bản lĩnh của Trần Hạo cực kỳ khủng bố! Hắn ta thầm nghĩ, từ khi nào mà Hải Dương có một nhân vật lợi hại như vậy? Chẳng lẽ nhà họ Mễ mời người trong quân doanh đến đế bảo vệ Mễ Quả Quả?
Trong nháy mắt, đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu Lôi Cường, hắn ta xoay người chạy về phía container để bỏ trốn!
Hắn ta dự định sẽ lái xe
thoát khỏi nơi này!
Hơn năm mươi người đều là cao thủ hạng nhất, đi ra từ vô số máu tươi, nhưng trước mặt Trần Hạo lại không chịu nổi một đòn, chỉ trong chốc lát đã như lá khô bị gió bão cuốn bay!
Loại giết chóc hàng loạt khiến người ta không có chút sức chống cự này làm cho mồ hôi lạnh của Lôi Cường chảy ròng ròng!
Trong thoáng chốc, hắn ta như ngửi thấy mùi máu tươi trên người Trần Hạo, khi anh xoay người lại, hắn ta còn nhìn thấy trong đôi mắt kia toàn là ý nghĩ giết chóc.
Bốp! Lôi Cường mới chạy được hai bước đã bị Trần Hạo chặn lại, sống dao vô tình đập lên mặt hắn ta.
xương bánh chè của hắn đã dập nát!
"Cảm giác không tồi đúng không? Có phải mày có điều gì muốn nói với tao không?", Trần Hạo lạnh lùng hỏi.