Trần Hạo liếc nhìn Bạch Chấn Thiên, thấy ông ấy ra chiều ngẫm nghĩ thì biết ngay mình bị ông ấy "nhớ thương" rồi.
Trần Hạo lập tức lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: "Cháu đâu có bản lĩnh đó".
Bạch Phi Nhi cũng nói: "Đúng đấy ạ, anh ấy không quấy rầy là cháu đã thắp hương bái phật rồi". Bạch Chấn Thiên cười phá lên: "Trần Hạo có năng lực hay không, ông nội rat rõ mà! Phi Nhi, ông hỏi cháu cái này, lúc nào ông mới có chắt trai đây?"
Trần Hạo sửng sốt, quét mắt nhìn Bạch Phi Nhi. Cô lập tức lia ánh mắt đằng đằng sát khí về phía anh.
"Sao ạ?", Trần Hạo u mê hỏi.
"Chắt trai đấy?"
Trần Hạo đã hiểu tại sao hôm nay Bạch Phi Nhi lại như uống nhầm thuốc rồi, hóa ra là vì chuyện này!
căn biệt thự của gia đình này ở ngoại ô.
Trần Hạo bất lực gượng cười, anh chẳng có tội tình gì cả, ông ấy có suy nghĩ đó thì liên quan gì đến anh chứ?
Thế mà cô gái này không dám giận ông nội mình mà lại đổ hết lên người anh.
Có điều, nhìn bộ dáng tức giận kia của núi băng, Trần Hạo lại không kiềm lòng được cảm thấy cô thật đáng yêu.
Bạch Chấn Thiên nhìn cháu gái, tận tình khuyên bảo: "Phi Nhi à! Mặc dù lần trước ông nội thoát nạn nhưng cả nửa người đã chôn trong đất rồi, nói không chừng một ngày nào đó hai chân của ông cũng sẽ chung số phận, cháu nhẫn tâm để ông nội trông mòn con mắt cái ngày thằng chắt ra đời sao?" Ông ấy vừa nhắc đến hai chữ “thằng chắt" là mặt Bạch Phi Nhi đỏ như gấc, rồi lại oán trách trừng Trần Hạo.
Bạch Chấn Thiên đột nhiên thấy cô cháu gái luôn lạnh lùng của mình đỏ mặt, cảm giác có hi vọng rồi nên rất đắc chí về chiêu khổ nhục kế của mình.
Còn về Trần Hạo, ông ấy càng ngày càng thích anh.
Lưu Khánh miêu tả Trần Hạo như một báu vật quý giá nhất trên đời, khen y thuật của Trần Hạo không dứt miệng, còn nói một người đẳng cấp như Trần Hạo mà đến bất kỳ gia đình quyền thế nào cũng sẽ được tiếp đãi như một vị khách quý.
Quan trọng là, mấy ngày trước đây, Ninh Hách và sếp của hắn ta đã tới gặp ông ấy.
Hai người họ nói bóng nói gió thám thính về Trần Hạo, điều này càng làm cho Bạch Chấn Thiên tò mò hơn.
sếp của Ninh Hách từng là thuộc hạ của ông ấy, tính cách của người này như thế nào, Bạch Chấn Thiên rất rõ. truyện đam mỹ
Có thể khiến người này phải nhập cuộc, cộng thêm những gì mà trước đây ông ấy đã điều tra được về Trần Hạo, chứng tỏ sự lợi hại của Trần Hạo đã vượtkhỏi sức tướng tượng của ông ấy. Ban đầu ông ấy chỉ muốn giữ lời hứa và báo ơn, không ngờ lại nhặt được một cục vàng.
Bạch Phi Nhi không đành lòng nói cho ông nội biết thực chất hai người chỉ giả làm vợ chồng, cho dù Trần Hạo đã bình phục thì vẫn sẽ không khác gì trước đây, cô muốn gạt cho qua chuyện rồi sau này hẵng bàn.
"Ông nội... Chúng cháu đều còn trẻ, chờ Bạch Thị ổn định rồi cháu sẽ suy nghĩ chuyện này sau ạ".
Bạch Chấn Thiên nói: "Nhưng ông nội đã già rồi! Hầy..."
"Ong nội, ông còn khỏe mà, sẽ sống lâu trăm tuổi thôi!", Bạch Phi Nhi nói.
Bạch Chấn Thiên ha ha cười, ông ấy đã nhìn thoáng về cái chết từ lâu: "Làm gì có ai sống đến trăm tuổi được? Nếu ông sống tới số tuổi đó thật thì
chẳng phải sẽ thành yêu quái rồi sao? Người ta sợ lắm!"
Sau đó, ông ấy đưa mắt về phía Trần Hạo: "Nào, Trần Hạo, hôm nay uống một chút với ông nhé?”
Vừa nói, Bạch Chấn Thiên vừa khui nắp rượu.
Bạch Phi Nhi cản lại: "ông nội, ông mới khỏe lại thôi, không nên uống rượu đâu!"
Thấy Bạch Phi Nhi ngăn cản, Trần Hạo nói: "Để ông nội uống chút cũng không sao mà”.
Bach Phi Nhi buồn bưc trơn trắng mắt, nhìn Trần Hạo: "Anh thì biết cái gì?"
Trần Hạo mỉm cười: "Em quên bệnh của ông nội do ai chữa rồi sao? Em hiểu bằng anh không?"
Nghe vậy, Bạch Chấn Thiên rất hài lòng: "Ha ha, cháu rể của ông tốt quá!"
Mắt Bạch Phi Nhi sắp trợn lên trời rồi, cô là cháu gái mà cũng không sánh bằng một hớp rượu, thật là...
Trong bữa ăn, Trần Hạo và ông cụ nói chuyện với nhau rất nhiều.
Mặc dù tửu lượng của ông ấy rất cao nhưng cũng biết kiềm chế, thích uống nhưng chỉ nhấp rượu từ từ.
Trần Hạo trò chuyện với ông ấy từ chuyện này đến chuyện khác, Bạch Phi Nhi ngồi một bên lắng nghe, bỗng nhiên phát hiện Trân Hạo biết rất nhiều, cái gì cũng có thể đáp lời được.
Bạch Phi Nhi biết ông nội có tri thức uyên bác là vì đã được trải qua sự bồi dưỡng của năm tháng, nhưng ở tuổi này mà Trần
Hạo lại có lượng kiến thức không kém ông nội, anh đã học được từ đâu?
Cô đang suy nghĩ thì bỗng nhiên điện thoại của cô reo lên.
Bạch Phi Nhi đứng dậy ra ngoài nhà ăn nghe máy, lúc trở lại, sắc mặt cô rất khó coi.
Bạch Chấn Thiên thấy cháu gái nghe máy xong không còn vui vẻ nữa thì dò hỏi: "Phi Nhi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Bạch Phi Nhi do dự mấy giây, cuối cùng vẫn lựa chọn nói chuyện này cho ông nội: "Đã mấy ngày Bạch Tường Vũ không tới Bạch Thị, công việc cũng không làm, mọi người đều không biết anh ta đã đi đáu,
không biết có phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi không".
Nghe vậy, Bạch Chấn Thiên cau mày, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.
Bạch Phi Nhi muốn nói gì đó cho bầu không khí bình thường trở lại thì có vài cảnh sát mặc trang phục thẳng thớm được quản gia dẫn xuống nhà ăn.
"Ông cụ, cô Bạch, cảnh sát nói có chuyện muốn điều tra!", quản gia nói.
Bạch Phi Nhi tiến lên phía
trước, hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Một nữ cảnh sát tiến tới, nghiêm nghị nhìn Bạch Phi Nhi, lướt mắt qua những người trong nhà ăn, cuối cùng dừng lại ở Trần Hạo.
Trần Hạo sửng sốt, không ngờ đối phương lại nhìn chằm chằm vào mình, anh vô thức đánh giá nữ cảnh sát có vóc người tốt này.
Không nghĩ rằng đó lại là một cô gái xinh đẹp.
Trang phục cảnh sát được mặc trên thân thể cao gầy như
người mẫu của cô ta lại mang đến một cảm giác thời thượng, mái tóc đen nhánh cột thành đuôi ngựa, đôi mắt đen láy trong trẻo, lạnh lùng đầy uy nghiêm. Trang phục phẳng phiu, sạch sẽ gọn gàng cùng với sự nghiêm nghị, hiên ngang ấy hòa quyện thành một nét đẹp trưởng thành và hấp dẫn.
"Chào cô Bạch, tôi là Mạc Tiểu Nhiễm thuộc đội cảnh sát X của Hải Dưong. Hôm nay chúng tôi tới đây để hỏi thăm về tình hình của Bạch Tường Vũ", Mạc Tiểu Nhiễm nói.