-”Anh!”
Đôi mắt nàng long lanh gọi tiếng đầy yêu thương…Anh trong phút chốcsững người, tim như muốn rụng ra…nàng quá ư là xinh đẹp, yêu kiều…
-”Anh, nhìn gì vậy? Ở đây toàn váy em thích thôi, mà thiết kế hay thật, em bầu bí thế này mà mặc vẫn vừa,,,không lộ mấy…”
-”Ừ…”
-”Anh…”
-”Ừ…”
-”Anh…”
Nàng phải gọi mấy lần anh mới bừng tỉnh, lập tức tiến tới, chiếc lưỡi mềm mại mơn trớn tai nàng, thì thầm: “Em đẹp lắm…vợ ạ…”
Nàng nóng bừng, chỉ là giả thôi mà, sao cảm giác lại chân thật tớivậy. Đi cùng anh tới địa điểm tổ chức vòng loại, nàng sững sờ trước quymô cuộc thi, chiếc cổng chào kết hoa lan trắng xinh xắn, đường đi dảicánh hồng rất dày, những ánh nến lung linh… cách một khoảng rất xa nhưng cũng đủ nhìn thấy hai chữ Bảo Minh Tố Uyên đan xen bằng pha lê trongsuốt trên phông nền đầy những trái tim lấp lánh…oa…họ công phu thậtđấy…nàng cẩn thận bước những bước chân nhẹ nhàng, đưa mắt tìm kiếm những đối thủ xung quanh…lạ thay, không thấy cặp nào cả…có thể là nàng và anh ra đầu sao? Quay mắt nhìn anh, thì thầm: “Họ chuẩn bị như thật ý anhnhỉ?”…Anh không nói gì, dắt nàng đi dần dần lên phía trước của hộitrường, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên…cảnh tượng chân thật tới mức nàngcứ ngỡ như mình cưới thật…bất giác ngoảnh ra đằng sau, Nghi Lan mặcchiếc váy tím xinh tươi, nhìn nàng nở nụ cười hiền dịu, Bảo Lân trong bộ vest đen đầy xúc động…Còn chưa kịp hiểu ra thì ánh đèn hai bên lối đibật sáng… ba…trời đất, sao ba nàng lại ở đây…mẹ nữa…ba mẹ nhìn nàng trìu mến, nàng tự sờ tay lên trán, có phải mình đang mơ không??? Rồi cả bamẹ anh Minh nữa…bạn bè nàng…tất cả những người thân quen đứng dậy, mọingười đồng loạt thả những trái bóng hình tim lên trên rồi vỗ tay reohò…phía màn hình lớn chiếu đoạn video nhỏ, được làm công phu, một câuchuyện tình đầy cảm động, đó chính là câu chuyện tình của nàng…
‘Cảm ơn cuộc đời vì đã cho anh gặp em…mình sẽ ở bên nhau trọn đời em nhé!’
Dòng chữ cuối cùng trong cuộn video chạy qua, mắt nàng đã đỏ hoe, mọi người nhìn lên đầy xúc động…một lần nữa, thỏ non bé nhỏ lại bị lừa…bịlừa một cách trắng trợn, ngước lên nhìn anh, cái con cáo này, mãi vẫnkhông hết ranh ma…lúc nãy còn làm màu gì chứ…:”Anh lừa em…xem em nên xửanh như nào?”. Nàng đánh nhẹ vào ngực chàng, Bảo Lân phía sau vội vàngthanh minh: “Anh em là lo chị mang bầu nên không muốn chị vất vả vì phải chuẩn bị, lo nghĩ đó…”. Quay ánh mắt cầu cứu bạn thân, Nghi Lan lần này cũng chẳng về phe: “Thôi nàng, người đàn ông tốt thế này, móc cả thếgiới chỉ có một thôi…”. “Nhưng ít ra phải nói tao một tiếng, tới đámcưới của mình tao còn không biết???” Nàng vẫn lườm, đại gia luôn miệngxin lỗi, Lan thì không kiên nhẫn được như Minh, trêu bạn: “Thế giờ chịcó cưới không hay xuống làm phù dâu, để em lên làm cô dâu thay chị nào?” Uyên nghe vậy, thôi không trách cứ, ngược lại, lên mặt: “Ngoan làm phùdâu đi em…”, nàng ngượng ngịu nở nụ cười, người con gái trước mặt…xinhtươi dịu hiền…đại gia không kiềm được, chạm nhẹ tay lên gò mà, trao nàng nụ hôn nồng thắm, mãnh liệt, phía dưới ồ lên…cô dâu phát ngại, chú rểvẫn cứ mặc kệ đám đông…giữ chặt nàng tận hưởng giây phút hạnh phúc…