Lại qua thêm vài ngày, Hoàng Y Y thật sự không đi ra ngoài buổi tối, hết sức ngoan ngoãn nghe lời.
Cũng vì cô lại phải bắt đầu vẽ tranh minh hoạ, cho nên cũng không có thời gian ra ngoài đi loanh quanh.
Trái lại có một buổi tối, có một chị gái trong tòa nhà của các cô báo cảnh sát nói cô ấy đã gặp phải kẻ cuồng theo dõi, có mấy cảnh sát đã đến.
Hoàng Y Y đứng ngay trên ban công, đeo kính nhìn xuống dưới.
Nhà cô ở tầng 3, trong khu nhà lại có đèn đường nên xem như nhìn thấy rõ.
Cô tìm được Tần Thịnh ở giữa mấy người cảnh sát, đội mũ cảnh sát, nhìn từ góc độ của cô, gương mặt anh gần như bị che khuất hoàn toàn.
Nhưng cô biết, người đó chính là Tần Thịnh.
Ba ngày trước khi giao bản vẽ, Hoàng Y Y lần đầu tiên hoàn thành bản vẽ trước thời hạn.
Sau khi gửi bản vẽ cho chị Diệp, cô cầm điện thoại, gửi tin nhắn WeChat cho Tần Thịnh.
[ Hoàng Y Y: Chú ý an toàn nhé ]
Nếu ai cưới mình, nhất định là tích phúc tám đời, cô thầm nghĩ.
[ Tần Thịnh: Anh đang ở ngoài cửa khu nhà em ]
Hả? Cái gì?
Anh ấy… Anh ấy đặc biệt tới tìm mình sao?
[ Tần Thịnh: Nhưng anh phải lập tức đi tuần tra ở những chỗ khác, huhuhu ]
Lòng Hoàng Y Y nhói một cái, thì ra là đang đi tuần.
Giờ đã sắp qua 12 giờ đêm, còn phải đi tuần tra khắp nơi, cảnh sát nhân dân thật là vất vả.
[ Hoàng Y Y: Xoa anh một cái ]
——
3 giờ sáng, Hoàng Y Y bị điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng nghe máy, “A lô, ai vậy?” Ai lại gọi điện thoại muộn như vậy chứ?
“Y Y.”
Cô nghe ra giọng người kia, “Tần Thịnh?”
“Có phải anh làm phiền đến em không?”
“Không, không sao ạ.”
Bên phía đối diện im lặng vài giây, trái lại truyền đến vài tiếng còi hơi.
“Bây giờ em có thể xuống dưới nhà không? Đương nhiên, nếu em cảm thấy quá muộn thì không cần…”
“Được ạ.”
Sau khi cúp máy, cô lại hối hận.
Vừa nãy hưng phấn đã lập tức đồng ý, rụt rè đâu, rụt rè đâu hả?!
Hơn nữa, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ lúc này nhất định cực kỳ xấu xí!
Cô chạy như bay đến phòng vệ sinh, Đại Hoàng trong ổ chó bị cô đánh thức, hơi mở mắt ra sau đó lại ngủ tiếp.
Sau khi trang điểm nhẹ, cô lấy tốc độ chạy nước rút 100 mét chạy vội đến cổng khu nhà.
Tần Thịnh đứng ở đó, còn mặc đồng phục cảnh sát, đội mũ cảnh sát, không ngừng xoa tay, dáng vẻ hơi bị lạnh.
Hoàng Y Y nhắc nhở mình, phải chú ý hình tượng, nhất định phải chú ý hình tượng!
“Tần Thịnh…”
Tiếng nói vừa dứt, một vòng ôm rộng lớn lập tức rơi trên người Hoàng Y Y.
Cả người cô đều rơi vào trong lồng ngực Tần Thịnh, bị ôm đến mức sắp không thở nổi.
Tần Thịnh ôm chặt cô, không rời một giây một phút giống như một con gấu bông lớn.
“Sao thế ạ?” Cô không thở được, nhưng lại có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập của Tần Thịnh.
“Anh nhớ em.”
Anh nhớ em.
Là nỗi nhớ xuất phát từ bạn bè, hay là từ người yêu?
“Anh, không phải anh đang đi tuần sao?”
“Anh chỉ có thể rút ra hơn mười phút, bên phía Đại Dũng còn đang tuần tra.”
Hơn mười phút? Chẳng lẽ anh muốn ôm mình suốt mười mấy phút sao?
“Anh vừa mới nói anh nhớ em sao?”
“Ừ.” Giọng Tần Thịnh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Hoàng Y Y mới nghe thấy.
“Vì sao ạ?”
Tần Thịnh xoa mũi, nói, “Không nói được.”
“Vì sao?” Hoàng Y Y tò mò hỏi.
“Bởi vì… Anh sợ em cảm thấy anh là người quá tùy tiện.”
Đồ ngốc, đại ngốc!
Thời gian ấm áp luôn trôi qua rất nhanh, mười phút đã nhanh chóng qua đi.
Tần Thịnh lưu luyến không rời đưa cô đến dưới tầng lầu, đợi đến khi cô báo bình an ở trên ban công mới vội vàng rời đi.
Hoàng Y Y che mặt mình, đã sắp 3 rưỡi, nhưng cô lại hoàn toàn không buồn ngủ.
Cũng không biết lần sau gặp lại Tần Thịnh là khi nào.